Ngày hôm sau,mới sáng sớm Ninh Tương Y đã bị tiếng động rất lớn bên ngoài đánh thức, nàng mở mắt ra đã nhìn thấy Ninh Úc ngồi ở bên giường, vẻ mặt lạnh lùng.
Hắn chỉ cười nhẹ khi thấy Ninh Tương Y đây cưng chiều.
“Hoàng tỷ sao nàng không ngủ thêm chút nữa?”
Ninh Tương Y dụi mắt, “Tại sao bên ngoài lại ồn ào như vậy?” Ninh Tương Y định đứng dậy, nhưng Ninh Úc đã ngăn nàng lại, nghiêm túc nói:
“Nàng ngủ tiếp đi, còn sớm.”
Ninh Tương Y cảm thấy có chút kỳ quái, đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nữ rất bi phẫn “ Ninh Tương Y, ngươi thật độc ác!”
Hóa ra là đang mắng nàng sao?!
Ninh Úc bí mật nhíu mày, nếu không phải bọn họ đang ở trong cung của Lâu Diệp Vương trong thì hắn thật sự muốn ném hết những người đó ra ngoài, Long Thành Vô Cực, hắn đang làm gì vậy?
Chỉ là ra tay giết người thôi, tại sao lại không làm cho nhanh gọn vậy?!
Ninh Tương Y không thể nào nắm yên được nữa, muốn đi ra ngoài xem một chút, Ninh Úc bất mãn nói.
“Hoàng tỷ đừng đi, đây là việc nhà của Lâu Diệp, không liên quan gì đến chúng ta.”
Ninh Tương Y bĩu môi, “ Ta không thể ngồi nhìn nàng ta đã gây chuyện còn mắng chửi ta được?” Ninh Tương Y nói xong đứng dậy đi ra ngoài, Ninh Úc không còn cách nào khác đành phải đi theo.
Tuy rằng đã ở cùng Hoàng Tỷ, nhưng không phải là không có nghe thấy bên ngoài có chyện gì, trong lòng cũng rõ ràng một chút, có người thừa quan tâm hắn, càng là quan tâm hắn thì hắn càng mừng rỡ.
Ninh Úc gọi một người đến ra lệnh cấm quân tách ra trăm người bảo vệ, rồi nhanh chóng đi theo Ninh Tương Y.
Ninh Úc xuất chiêu, thậm chí có thể coi là khiêu khích, nhưng Long Thành Vô Cực là ai mà lại vô dụng như vậy được cơ chứ? Hắn đã nói là đi xử tử Hoa Chu Vô Ưu, hiện tại hắn sẽ không quay lại và hắn muốn Ninh Úc ra tay sao?.
Ninh Tương Y vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy một đám nữ nhân Lâu Diệp đang bên ngoài gào khóc.
thật quái lạ? Nàng đang thắc mắc tại sao Long Thành Vô Cực lại không có ở đây?Lúc sáng khi Ninh Tương Y còn ngủ say Long Thành Vô Cực đã phái người đến nói, hôm nay sẽ cùng người trong Thánh hồ xử tử Hoa Chu Vô Ưu.
Nhưng khi Long Thành Vô Cực vừa rời khỏi hoàng cung, những người này đã xông vào đây, hắn đã quá sơ suất mà không đề phòng việc này.
Ninh Tương Y nghĩ, chẳng lẽ là có người không cam lòng muốn tìm nàng gây chuyện?
Ngay khi Ninh Tương Y vừa xuất hiện, nhóm nữ nhân kia đã điên cuồng lao tới, như muốn túm lấy nàng bắt đi! Nữ nhân cầm đầu xém chút nữa bắt được tay nàng nhưng lại bị Ninh Úc gạt ra, giơ chân đá nàng ta một cái.
Ninh Úc có một nguyên tắc là không đánh phụ nữ, chỉ có sự khác biệt giữa điều gì nên đánh và điều gì không nên đánh.
Hắn dùng sức đá một chút, cả đám người phía sau lao ra mới mới giữ được nữ nhân kia, vậy cũng tốt Ninh Tương Y không muốn ““Giao thủ” với những người này.
Lúc này chỉ có mấy thị vệ canh giữ cung nơi nàng, những người khác sợ rằng đều bị bọn họ âm mưu chuyển đi, Ninh Tương Y không khỏi thở dài, Long Thành Thính Tuyết, bọn họ thật sự muốn ép nàng ra tay sao?
Tiếng rên rỉ trên mặt đất lúc này đã biến thành tiếng chửi rủa, những nữ nhân kia chưa kịp đứng dậy thì người của Ninh Úc đã xông vào, lập tức phong tỏa cả sân, có người còn mang cả ghế để Ninh Tương Y và Ninh Úc ngồi xuống nói chuyện.
Nàng thở dài, “Được rồi, bây giờ có người nào nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra, tại sao lại ở đây gây náo loạn như vậy?”
Cấm quân của Ninh Úc siết chặt từng người một, những cung nữ của Lâu Diệp nhìn chằm chằm Ninh Tương Y nhưng không thể động đậy, một người tức giận nói.
“Nữ thần của Lâu Diệp chúng ta sắp vì người bị mà giết chết! Ngươi vẫn còn có thể ngủ sao? ngươi thật không có lương tâm!”
Ninh Tương Y không hiểu được logic buồn cười của nữ nhân này, Cấm quân của Ninh Úc đã đạp nữ nhân này xuống, miệng lúc này ứa máu, nhưng lại nhìn chằm chằm vào mắt Ninh Tương Y, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
“Ngươi sẽ bị quả báo!”
Ninh Tương Y nhìn đôi lông mày giống nhau của nàng ta và Hoa Chu Vô Ưu, chợt hiểu ra: “Bà là mẹ của Hoa Chu Vô Ưu?”
Ở Lâu Diệp không có sự phân biệt thê thiếp, thiếp thường được chia theo tuổi, Hoa Chu Vô Ưu đứng hàng thứ tư, xuất thân là thiếp.
Nàng thắc mắc hỏi: “Ngươi đến tìm ta để làm gì? Người làm chuyện xấu đương nhiên sẽ bị quả báo, nhưng ta không làm chuyện xấu nên người ngồi đây có lẽ là có gì đó sai sai, ngươi……có phải ngươi đã tìm nhầm người không?”
“Mẹ kiếp!” Nàng hung hăng nói, “Tất cả những chuyện này rõ ràng là do người dựng lên một màn kịch! Một nữ nhân tốt bụng trong sáng như Hoa Chu Vô Ưu tại sao có thể làm ra chuyện như vậy?! Ngươi là đồ nữ nhân hung ác! Ngươi hẳn là đang nhòm ngó địa vị của Vương phi của Hoa Chu vì vậy ngươi đã cố tình dựng lên chuyện này để đạt được mục đích của mình! Ngươi thật khốn nạn, Ngươi sẽ phải chết!”
Ninh Tương Y còn chưa nói gì, ánh mắt của Ninh, Úc đã lạnh lùng hướng tới người nàng ta, còn chưa kịp nói thêm câu nào, cấm quân liền tát vào miệng của nàng! Lực đánh đó thực sự không coi đây là một nữ nhân, mà là giết gà dọa khỉ để những nữ nhân khác đi theo không dám nói nữa, vì sợ cũng bị đối xử như vậy.
Ninh Úc chế nhạo nói với Ninh Tương Y đang nghiện người một bên, “Hoàng tỷ, Lâu Diệp Vương thật là ngỗ ngược, tỷ đừng nói chuyện Ninh Tương Y liếc mắt nhìn bọn họ, đột nhiên hỏi: “Bọn họ ở đây bao lâu rồi?”
“Đã gần một buổi sáng” Ninh Úc có vẻ cũng không để ý lắm.
Ninh Tương Y nhìn lại, bọn họ xông tới làm ầm ĩ cả buổi sáng còn không dám vào cửa ư? Nguyên bản trước cửa chỉ có hai tên thị vệ đứng … nàng nhíu mày, “Những người này hình như tới đây là cố ý làm loạn để giữ chân nàng, như vậy xem ra bên ngoài đã xảy ra chuyện.
“
Ninh Úc buông lời thản nhiên, Lâu Diệp không liên quan gì đến hắn, dù sao lúc này đang có hắn ở đây nên cho dù Lâu Diệp có trời long đất lở thì hắn cũng không muốn có chuyện gì xảy ra để thương tổn Ninh Tương Y thêm chút nào.
Không, Lâu Diệp đúng là sắp động đất rồi!
Ánh lửa trên đài phần phật hướng về Hoa Chu Vô Ưu bị trói vào cột, nhìn đám người phía dưới lộ ra vẻ phẫn hận với nàng, giây phút này, nàng sắp bị thiêu chết!
Nhưng lạ thay, nàng không hề lộ ra vẻ sợ hãi mà thay vào đó, nàng ấy nhìn thế giới bằng ánh mắt từ bi và thương xót, dường như nàng đã biết mình sai và giờ phút này nàng sẵn sàng chịu tội với người dân Lâu Diệp.
Long Thành Vô Cực quỳ trên đài cao trước điện Ưng điện.
Lúc này, roi da được đưa vào tay một lão nhân, là thủ lĩnh của một trong các bộ tộc Hoa Thành, vốn dĩ sau khi trải qua trò hề ngày hôm qua, hắn đã có ý định ly khai Hoa Thành, nhưng hôm nay lại ngoại lệ.Chính vì thánh nữ Hoa Chu Vô Ưu hung ác kia sắp bị xử tử.
Long Thành Vô Cực cũng phải quỳ xuống để tạ tội với Thần Ưng.
Và, trên bục cao trước Ưng Điện, thủ lĩnh bộ tộc đang cầm roi da đứng đấy buộc phải đánh Vương để chuộc tội.
Lão nhân thở dài, rốt cuộc cũng không dám xuống tay, lão quỳ xuống, tất cả thủ lĩnh các tộc xung quanh đều quỳ xuống.
“Vương gia, không phải lỗi của Người! Cho dù là lỗi của người, chúng ta đã nhìn thấy thành ý này và sẽ không trách ngươi, ngươi vẫn là niềm hy vọng trong mắt tất cả bộ tộc chúng ta, Vương gia, hãy đứng lên!” Long Thành Vô Cực cúi đầu đắc tội nói: “Không, là ta đã sai, ta đã phụ kỳ vọng của các ngươi!”
Một người là vợ sắp cưới của hắn, người còn lại là em gái hắn ta, Long Thành Vô Cực không thể trốn tránh trách nhiệm này!
Ông lão thở dài, đứng dậy đỡ Long Thành Vô Cực lên, “Ngươi vốn là Chim ưng trên thảo nguyên Lâu Diệp, không nên yếu ớt như vậy?.
Vì người đã biết sai lầm của mình, nên sửa sai thì hơn.”
Vừa nói hắn vừa đưa một cây đuốc cho Long Thành Vô Cực, chỉ vào Hoa Chu Vô Ưu trên khán đài, trên mặt lão giả lộ ra vẻ oán hận.
“Bây giờ, Người nên làm là - thiêu chết cô ấy!”
- ---------------------------.
Danh Sách Chương: