Mục lục
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bọn họ trực tiếp bỏ qua từ nhỏ nhất, đua nhau xung phong, thậm chí còn có người hét lên! “Tiểu công tử thì có gì vui chứ? Chỉ có đại lão gia như bọn ta mới có thể thỏa mãn cô nương người ta thôi, có phải tú bà truyền nhầm lời rồi không?”
Tú bà không gấp, che miệng cười: “Cô nương Kinh Vân vẫn trong trắng, lần đầu tiên biểu diễn ở kinh thành khó tránh khỏi hơi khiếp đảm, dĩ nhiên muốn tìm tiểu công tử rồi.


“Nhưng phần lớn người đến thanh lâu là người trưởng thành, dù nhỏ có thể nhỏ đến thế nào được chứ?” “Ai nói không có, chẳng phải ta cũng rất nhỏ sao?” Giọng nói lười biếng vang lên, rõ ràng rất non nớt, lại lấn át tất cả tiếng ồn ào, vang lên bên tai.

Không quan tâm đến đám thiếu niên đằng sau đấm ngực giẫm chân khuyên can, một mình Ninh Tương Y dựa vào cây cột khắc hoa nhìn xuống, dáng vẻ lười biếng, cà lơ phất phơ có mấy phần cảm giác cứng đầu.

Đám người ngẩng đầu nhìn lên, nha, đúng là có một tiểu công tử nhìn chưa đến mười tuổi, ngoại hình phấn điêu ngọc mài, mặc dù đứng không nghiêm túc lắm, song khí chất đó chắc chắn là công tử thế gia.

Có điều người ở đây cũng đều không phú thì quý, lúc này có người ngẩng đầu quát lên với nàng: “Tuổi còn nhỏ đi dạo kỹ viện làm gì? Nhìn ngươi như này, chỉ sợ còn chưa dứt sữa đúng không?!”
Lời của hắn ta dẫn đến tiếng cười vang, Ninh Tương Y ngoáy ngoáy tai, chun mũi, hừ một tiếng nói: “Sao các ngươi biết tiểu gia ta chưa dứt sữa? Bây giờ ta còn vùi vào ngực cô nương người ta được đấy!”

Tuổi nàng còn nhỏ mà ăn nói thô tục, cho người ta cảm giác không hài hòa, có người cười cợt: “Nhìn hắn ngông cuồng kìa, sợ là vì đầu quá thấp mà chỉ đến ngực người ta thôi!”
Ninh Tương Y có chút không phục lời hắn ta nói: “Ta thấy rõ ràng là các ngươi ghen tị!” Nàng ngẩng đầu nói với tú bà: “Còn không gọi Kinh Vân cô nương ra đi! Tiểu gia ta nhận lời mời!”
Tú bà híp mắt quan sát nàng, gật đầu lia lại: “À¡! Àil Ta đi đích thân đi mời người đây!”
Tiếng tỳ bà vốn du dương xung quanh đột nhiên trở nên cao vút! Nghe thấy mỹ nhân sắp xuất hiện, mọi người không nói gì nữa, đều nhìn chằm chằm vào sau †ấm rèm sân khấu, cảm xúc bị châm lửa lên cao nhất! Úc Cửu Thiên dí mạnh vào đầu Ninh Tương Y, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Đây rõ ràng là nhắm vào cô mà, cô nằng nặc đòi đi làm gì?!”
Ninh Tương Y không chuẩn bị bị hắn ta chọc cho lảo đảo, trợn mắt lên: “Úc Cửu Thiên, ngươi làm phản mài! Ngươi đâm †a cái nữa thử xem?!” Úc Cửu Thiên lập tức ỉu xìu, hắn ta nhìn qua những người khác, các thiếu niên khác thi nhau cúi đầu làm như không thấy gì, lúc này hắn mới khẽ nói.

“Chẳng phải ta sợ cô trúng kế của kẻ khác sao? Có gì sơ xuất, Thái tử ca ca của cô nhất định sẽ kiếm chuyện với Ninh Tương Y liếc hắn một cái, ánh mắt đó rõ ràng đang nói: quan tâm ta thì cứ việc nói thẳng, ông vua con như ngươi sao phải sợ hắn?
Úc Cửu Thiên bị nàng nhìn, hết sức khó xử, định nổi giận, đúng lúc này dưới sân khấu vang lên tiếng hô, chắc là vị Kinh Vân cô nương danh chấn kinh thành đi ra rồi chăng?
Ninh Tương Y vội quay đầu nhìn, nhìn thấy bốn nữ tử mặc sa đỏ bước ra như cá, dung mạo của ai cũng kinh người, vóc dáng đẹp đẽ, theo tiếng tỳ bà nhảy múa nhẹ nhàng ngày càng nhiệt tình, sa đỏ bay phấp phới, khiến mọi người nhìn ngây cả mắt, nhưng ai mới là Kinh Vân cô nương đây?
Ninh Tương Y sờ cằm, lúc này tú bà đột nhiên lên sân khấu cười một tiếng: “Mời tiểu công tử đi xuống, Kinh Vân cô nương nói muốn ngài dắt nàng ấy đi ral” Lời của tú bà khiến dưới sân khấu ồ lên, mấy nữ tử đẹp như vậy đều không phải Kinh Vân, vậy Kinh Vân đẹp đến nhường nào đây…
Thú vị đây, Ninh Tương Y cười cười, đột nhiên vỗ lan can trước người, cả người nhảy qua, nàng thản nhiên tung người đáp xuống sân khấu trong tiếng hô của đám hạ nhân, dọa bốn tỳ nữ đang nhảy múa, vừa xuống, trên sân khấu chỉ còn mình nàng.

Thì ra tiểu công tử này còn là cao thủ võ lâm! Không ít người tuân theo tinh thần ồn ào xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, Ninh Tương Y khoát tay, sau khi mọi người yên tĩnh, nàng cười một tiếng, mở quạt tiện tay vớ lấy trên bàn Lý Kha, phong thái phong lưu vô cùng phách lối! “Kinh Vân cô nương phải không, tiểu sinh tới rồi, cô đã chuẩn bị xong chưa?”
Nàng cười ma mị, mỗi tội bởi vì môi hồng răng trắng, nên nhìn qua nụ cười xấu xa của nàng không dâm tà, ngược lại vô cùng đáng yêu.

Nói rồi, nàng bước đến trước tấm rèm giữa sân khấu, cúi người, vươn tay, làm động tác lịch sự.

Đám người nín thở, nhìn chằm chặp vào đó.

Bọn họ muốn xem xem rốt cuộc mỹ nhân vang danh thiên hạ có ngoại hình thế nào?
Tiếng tỳ bà dần tan đi, trong lúc yên tĩnh lại vang lên điệu hát dân gian nhẹ nhàng, lúc này, tiếng cười mềm mại của nữ tử truyền ra, không thấy người, chỉ nghe giọng đã tuyệt vời như vậy, như châu như ngọc, chọc lòng người ngứa ngáy.


“Được chư vị cổ vũ, kinh Vân vô cùng vinh hạnh…” Rõ ràng chỉ là mấy chữ đơn giản, mà nàng ta nói ra lại mị đến tận xương tủy.

Ninh Tương Y hơi híp mắt lại, nghĩ liệu có phải người này tu luyện mị thuật gì không? Nhưng nàng nhanh chóng không còn tâm tư nghĩ gì nữa, bởi vì lưng nàng nặng xuống, một bàn tay đặt lên đó…
Tất cả mọi người ở đây yên tĩnh, rõ ràng chỉ là một bàn tay, song lại vừa trắng vừa mịn, đốt ngón tay thon dài cân xứng.

Có câu bàn tay là khuôn mặt thứ hai của nữ nhân, không biết mặt nàng có hoàn mỹ vậy không.

“Ha ha, làm phiền vị tiểu công tử này rồi…” Ninh Tương Y vốn còn đang ngây người, nghe nàng ta nói vậy, nhíu mày: “Không phiền không phiền, vậy thì mời cô nương đi”
Một tay ngọc khác vén rèm lụa, một nữ tử cao gầy thong dong bước ra, rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản, nhưng nàng ta làm ung dung quý phái, ngàn vạn dáng vẻ.

Nàng ta vốn cúi đầu, thấy mọi người yên tĩnh, nàng ta thấy hơi lạ ngẩng đầu, tiếp tục nở nụ cười xinh đẹp.

“Tiểu nữ tử Kinh Vân xin chào mọi người…” Tiếng thét như muốn lật tung cả thanh lâu! Ngay cả Ninh Tương Y cũng có phần ngây người, nàng từng gặp vô số mỹ nhân, nhưng ít có ai xinh đẹp đến vậy, nếu như quả thật muốn nói, cũng chỉ có nhiếp chính vương sau khi tu luyện thành tinh mới có thể tới sánh được.


Người đẹp tới mức độ nhất định sẽ không còn cách nào dùng bút mực để miêu tả, có câu mỹ nhân không phải do da thịt mà do cốt cách.

Vẻ mị hoặc trên người Kinh Vân cô nương này thấm vào tận xương, thật sự cử chỉ nào cũng khuấy đảo lòng người.

Dưới cặp mắt đào hoa sóng sánh, một nốt ruồi chu sa nhỏ rơi trên khóe mắt như vẽ rồng điểm mắt, khiến người nào bị đôi mắt này nhìn là mềm nửa người.

Mà lúc này Ninh Tương Y cũng có cảm nhận như vậy.

Đệ nhất mỹ nhân thiên hạ quả nhiên là danh bất hư truyền, trách thì trách vì sao nàng chưa từng nghe đến mỹ nhân như thế ở kiếp trước? Mặc kệ khách làng chơi nhìn ngây người dưới sân khấu, ánh mắt Kinh Vân tò mò quan sát Ninh Tương Y, khẽ cười nói: “Tiểu nữ tử mới đến, không biết nên diễn.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK