Lúc này, Ninh Kham đứng ở trên Thiên đài, nhìn ngã tư phía cuối đường, ông thật mong có thể nhìn thấy bóng dáng của đội nghi trượng, nhưng không có, không hề có bất kì ai, Y nhi rốt cuộc là bị chặn ở chỗ nào rồi?
Thấy Hoàng đế chậm chạp không hạ chỉ còn muốn vì Ninh Tương Y kéo dài thời gian, Thái hậu nhìn không nổi nữa, âm u nói.
“Giờ lành đã đến, Ninh Tương Y vẫn chưa xuất hiện, tương đương với việc tự mình từ bỏ nghi thức phong vị, lẽ nào bệ hạ muốn nhiều người ở đây như vậy đợi một mình nàng ta hay sao? Ninh Tương Y nàng ta thật đúng là không biết xấu hổ!”
Ninh Kham nghe vậy, lại nhìn trời một chút, không quan tâm đến sắc mặt khó coi của bá quan, chậm chạp mà kiên quyết nói:
“Giờ lành chưa qua, Y nhi chưa chắc không thể đến kịp.”
Dù sao trong một canh giờ này đều là giờ lành, ông không tin, cho dù Y nhi bị cái gì giữ chân, thì một canh giờ này cũng đủ để nàng giải quyết vấn đề.
Thái hậu nghe vậy, sắc mặt âm u mê giống như sắc trời, thỉnh thoảng còn xen lẫn vài tiếng sấm sét.
“Cứ xem như ai gia nguyện ý chờ, thì bệ hạ, người cũng phải hỏi ý kiến quần thần bên dưới chứ? Cho dù người vì Ninh Tương Y mà chính sự có thể gạt sang một bên, nhưng mà Công việc của các bá quan phía dưới chồng chất không ít, bọn họ tới tham gia điên lễ đã là nể mặt Ninh Tương Y lắm rồi, thế mà Ninh Tương Y còn thất hẹn, muốn nhiều người như thế này ở đây vì nàng ta chịu khổ sao?”
Dứt lời, bà ta chỉ tay lên trời.
“Người cho dù không nghe ai gia ý trời người cũng không hiểu sao? Ninh Tương Y chính là một người bất minh, phục vị chắc chắn sẽ là gây họa cho đất nước, cho nên hôm nay rõ ràng là ngày lành, mà bởi vì nàng ta mà ông trời tức giận, mới giáng xuống dị tượng!
Hoàng thượng, chẳng lẽ người còn muốn thiên vị nàng ta, tiếp tục hồ đồ nữa sao!”.
Bởi vì đài tế hình bán nguyệt, nên giọng nói của bà ta vọng lại, rất nhiều người nghe thấy, một số đại thần quả nhiên nghe được lời thái hậu nói, lại bởi trên trời giáng xuống dị tượng mà đối với Ninh Tương Y sinh lòng lo lắng, chỉ mong nàng ta tốt nhất đừng xuất hiện!
Rẹt!!!
Lại mấy âm thanh xé vải vang lên, gấm vóc bay tứ tung trong không trung cùng tiếng cười dâm đãng của tên áo xám, Ninh Tương Y giống như bị người khác đùa bỡn ở trước mặt bao người, cái nhìn, khiến rất nhiều người không thể tiếp tục nhìn nỗi nữa!
Lão bách tính núp một góc thấy cảnh này đều cảm thấy đau lòng và tức giận! Rất nhiều lão học giả thấy khó coi mà tức giận bỏ đi!
Rất nhiều cấm quân cũng muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng thực tế Ninh Tương Y và tên áo xám quá lợi hại, bọn hắn cho dù có xen vào, cũng chỉ thêm vướng tay vướng chân chứ chẳng giúp được gì! նյ
Lúc này, một tiếng “keng” vang lên!
Kim quan bằng vàng trên đầu Ninh Tương Y bị một đường kiếm của tên áo xám chém bay, ở trên không trung vẽ ra một đường vòng cung rồi dứt khoát rơi xuống mặt đất.
Nàng xoay người, mái tóc đen như mực xõa ra, tung bay trong gió.
Quần áo trên người nàng lúc này đã tàn tạ không chịu nổi, giống như vải rách treo trên thân vậy! Loại nhục.
nhã như này, nếu là nữ tử bình thường chỉ e sớm đã không chịu nổi!
“Công chúa”
Sau lưng truyền đến thanh âm khẩn trương của thủ lĩnh cấm quân.
Mặc kệ, bọn hắn phải liều mạng thôi.
Cho dù máu chảy thành sông cũng không thể để công chúa tiếp tục đánh nữa.
Ai ngờ bọn hắn vừa mới định động thủ, Ninh Tương Y bỗng khoát tay, ngăn ý định của bọn hắn lại!
Lúc này tiếng cười của tên áo xám lại một lần nữa vang lên, cấm quân nhìn hắn đều lộ ra vẻ khinh thường xen lẫn tức giận! “Tiểu nha đầu, người nên cảm thấy vinh hạnh! Tàng Tú! Là tên của ta! Nói cho người biết cũng không sao, bởi vì, ngươi cũng sắp chết trong tay ta rồi!”
Gió thổi khiến áo bào trên người cùng mái tóc đen như mục của Ninh Tương Y tung bay phấp phới, sắc mặt nàng ngưng trọng, bỗng nhiên cười lạnh.
Tay nàng đặt lên chỗ ống tay áo đã bị chém đứt còn một đoạn, hung hăng kéo một cái!
“Ret! Ret! Ret!”
Tất cả mọi người ai nấy đều khiến cho Sợ! Ninh Tương Y vậy mà đem mấy tầng quần áo ngoài dứt khoát xé rách hết, lộ ra cổ áo màu đen cùng váy ngắn màu đỏ bên trong, tầng tầng lớp lớp áo ngoài lộng lẫy phút chốc biến thành mảnh vụn! Lúc này cái eo nhỏ nhắn, dáng người mảnh khảnh liền lộ ra rõ ràng!
Tên áo xám giật mình, không nghĩ tới Ninh Tương Y vậy mà lại phóng khoáng như này, không khỏi nằm chặt kiếm, nặng nề cả giận nói.
“Xem ra công chúa ngươi đúng là đồ đê tiện, dám ở ngay trước mặt nam nhận xé quần áo! Đã như thế, ta đây liền giúp người xé nốt mảnh vải che thân cuối cùng! Để người hưởng thụ thật tốt ánh mắt của tất cả nam nhân ở đây!?
Những lời hắn nói là muốn Ninh Tương Y thẹn quá hóa giận, nhưng Ninh Tương Y làm sao có thể dễ dàng bị mấy lời ti tiện của hắn khiêu khích như vậy, nhìn thấy lòng của tên áo xám đã bị rối loạn, nàng lại một lần nữa nhấc kiếm lên.
Chỉ vào hắn, gằn từng chữ.
“Bản cũng sẽ xé rách thân thể người, y như những mảnh vải vụn dưới đất này.”
Mà lần này, tầng tầng lớp lớp quần áo đã bị xé bỏ khiến nàng dễ chịu, nhẹ nhõm hơn nhiều! Ẩn ẩn chiếm thế thượng phong!
Lúc nãy nàng không chịu cởi bỏ, là bởi vì vẫn còn để ý đến ánh mắt người đời, nhưng mà bây giờ, so với việc để cho đối phương bỡn cợt xé bỏ từng tý, thì chi bằng nàng tự mình xé bỏ còn hơn! Nàng nhìn ra được, võ công của tên này không thể thắng nàng, hắn chỉ là đang muốn kéo dài thời gian mà thôi!
Đám người kia, chính là không muốn nàng xuất hiện! Nếu thế, thì nàng nhất định phải xuất hiện!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đám người ở Vấn Thiên Đài dần xì xào xôn xao, giờ lành sắp qua rồi, Ninh Tương Y rốt cuộc có đến hay không?
Lúc này, sau khi các đại thần thưởng lượng với nhau xong, có người mở miệng nói.
“Bệ hạ, Ninh Tương Y chậm trễ giờ lành, lại là người bất minh, trời đất không dung! Cho nên trên trời giáng xuống dị tượng, phong vân đột biến! Vì vậy chúng thần khẩn cầu bệ hạ, thuận theo ý trời, bãi miễn đại điện lần này! Để tránh trời đất nổi giận, gieo xuống tai ương!”
Ngay sau đó, không ít đại thần đồng loạt hô theo!
“Trên trời giáng xuống dị tượng, xin bệ hạ bãi miễn sắc phong, thuận theo ý trời!”
Lúc này, càng có nhiều người nghe xong tin rằng ông trời bất mãn với Ninh Tương Y nên mới giáng xuống dị tượng, đều sợ hãi quỳ rạp xuống đồng loạt hô vang, thanh âm chấn động thiên địa!
“Xin bệ hạ bãi miễn sắc phong, thuận theo thiên ý!”.
Ninh Kham đứng ở trên đài cao không khỏi lui về sau mấy bước, ông nhìn đám người phía dưới, lại một lần nữa liếc qua ngã tư phía cuối con đường, vẫn không thấy bóng dáng kia, trong nháy mắt, ông bỗng nản lòng thoái chí, thật sự cảm thấy đây chính là ý trời! Lúc này, đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên!
“Trên trời xuất hiện dị tượng là bởi vì hoàng tỷ? Theo bản vương thấy thì chưa hẳn.”
Bạch Sinh không biết từ chỗ nào chạy tới, ôm theo một đống văn hàm trong tay, theo sau Ninh Úc.
Mà Ninh Úc chậm rãi bước từng bước lên Thiên đài, thanh âm của hắn đột ngột vang lên khiến thanh âm của tất cả mọi người nhỏ lại…
Bọn hắn không có quên Ninh Úc là người đáng sợ như nào, không muốn lúc này lại mở miệng khiến Ninh Úc ghi hận.
Dù sao sự thật vẫn là sự thật, bọn hắn không tin Ninh Úc có thể nói ra thành ý khác!
Ninh Úc bước một bước cuối cùng lên đài, hướng hoàng đế thi lễ một cái.
“Xin phụ hoàng minh giám! Hôm nay là ngày lành, trên trời lại giáng xuống dị tượng, xác thực là có điểm quỷ (dị)! Chỉ là điểm quỷ (dịp này không phải là hoàng tử, mà là những li mị võng lưỡng* khác quấy phá, phụ hoàng xem xét một chút liền biết!” (li mị võng lưỡng: một thành ngữ của TQ, ẩn dụ cho tất cả kẻ xấu).
Dứt lời, Bạch Sinh liền đem đồ vật trong tay dâng lên, đưa đến cho Hoàng đế duyệt.
Nhân lúc Hoàng để xem xét văn hàm, Ninh Úc chầm chậm xoay người, lúc này, dù trên đài trông có gió, nhưng khi hắn quay người nội lực phát tiết ra, khiến áo bào của hắn không có gió mà vẫn tung bay!
Ánh mắt sát khí đằng đằng tựa như Diêm Vương, quét đến chỗ nào, chỗ đấy im bặt.
- ---------------------------.
Danh Sách Chương: