Mục lục
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bạch Khải Du không hề muốn nói, nhưng Ninh Tương Y cuối cùng cũng là người có quyền thế, nếu như nàng thật sự muốn truy rõ ngọn nguồn, một vài câu nói, căn bản không thể gạt được nàng.

Cho nên im lặng thật lâu, Bạch Khải Du mới nói.

“Ta chỉ quen người nhà họ Hà, vì muốn trút giận cho phụ thân, thuận tiện diệt trừ một mối hại cho Triệu Thành thôi!”
“Nói rõ ràng đi? Phụ thân ngươi là ai?”
Ninh Tương Y hứng thú, “Ngươi tốt nhất nên nói thật… Nếu không chờ ta ra tay, kết quả của người sẽ có hai khả năng!”
Nàng lại uy hiếp hắn.

Bạch Khải Du tay cầm thành nắm đấm, cau mày, lạnh lẽo cứng rắn nói, “ không cần uy hiếp, ta cho ngươi biết là được!”
Hắn thở sâu, “Ta là Bạch Khải Du, là nhi tử của Bạch Quý người trấn thủ ngoài biên giới!”
Ninh Tương Y sững sờ, hiếu kì nói, “ ngươi nói là Bạch Quý, là Đại tướng tam phẩm trấn thủ biên cương ngoài thành sao?”
Bạch Khải Du khó mà mở lời, cuối cùng vẫn nói, “ Đúng!”

Hắn nhìn bàn đọc sách một chút, dường như hồi tưởng lại chuyện cũ, sắc mặt rất xoắn xuýt.

“Lúc trước ta tuổi rất nhỏ, phụ thân cũng chỉ là sĩ quan nho nhỏ, ở Triệu Thành rất vất vả, nữ nhân sinh ta ra ngày thường rất tốt, cuối cùng cũng không muốn đi theo phụ thân chịu khổ, liền nhân lúc phụ thân ra quân, qua lại với Thái Thú của Triệu Thành, làm tiểu thiếp của Thái Thú, bởi vì Thái Thú không có con, nàng mới đem ta theo bên người.”

“Sau đó khi phụ thân trở về, trong cơn nóng giận đi tìm Thái Thú gây sự, kết quả bị người khác đánh đến trọng thương, ngay cả ta cũng không có cách mang đi, cuối cùng nản lòng bất lực, tiếp tục trở về trấn thủ biên cương.

Cũng trách nữ nhân kia có mắt không tròng, phụ thân sau này lập được công lớn, chức vị thăng tiến rất nhanh, nữ nhân kia đi theo một lão Thái Thú lại hối hận, chạy ra biên giới tìm phụ thân, phụ thân căn bản không muốn lại đón nhận nàng, nhưng vì nể mặt ta, mới đồng ý, thế nhưng không ngờ, tất cả điều đó đều là âm mưu, là âm mưu của gã quan lớn Hà Hâm.” Hắn nói về mẫu thân mình giọng điệu rất chán ghét, luôn dùng từ nữ nhân để nói, mà nói đến Hà Hâm, chính là vô cùng hận!
“Hà Hâm là quan lớn, là cận thần ở kinh thành, cũng không biết nữ nhân kia làm thế nào lại qua lại với Hà Hâm… Tóm lại, Hà Hâm vì nhi tử hắn sắp đến Triệu Thành nhận chức, muốn đem phụ thân ta người có chút năng lực trực tiếp diệt trừ!”
“Như vậy, con của hắn không chỉ có thể trở thành Triệu Thành Thái Thú, còn có thể nắm giữ năm vạn binh lính canh giữ ở Triệu Thành.”
Hắn nói đến đây cười khổ, “Cũng không biết Hà Hâm hứa với nữ nhân kia cái gì khiến nàng muốn mượn tay ta, âm thầm hạ độc cho phụ thân! Về sau...!Âm mưu tan vỡ, phụ thân mặc dù không chết, nhưng vẫn… Biến thành câm điếc, còn phụ thân cũng muốn giết nàng, nhưng nàng cũng đã bị Hà Hâm mang đi kinh thành, bây giờ, nghe nói chính thiếp chết rồi, còn nàng được làm chính.”
“Phụ thân bị chuyện kia tác động đến nản lòng bất lực, cũng chưa bao giờ cười, mà còn chờ sau khi Hà Trạch nhận chức, không muốn ứng phó với hạng người trẻ không não như hắn, trực tiếp ra khỏi Triệu Thành, ở ngoài làm biên phòng.

Nhưng cũng bởi vì bị độc câm, cho dù Hoàng đế thương cho phụ thân lao tâm khổ công, nhưng hắn lại không còn có cơ hội lên cao! Cả một đời đều chỉ làm thủ thần!”
Mà tất cả chuyện này, đều là do hài tử kiêu ngạo của hắn hại.


Bạch Khải Du hung ác nói, “Phụ thân nuốt được cục hận này, nhưng ta thì không được! Cho nên ta trà trộn đến bên cạnh Hà Trạch, thấy hắn căn bản chỉ là cái tên vô học võ thuật ương ngạnh, liền muốn mượn tay hắn, đem Hà gia quậy đến long trời lở đất! Vốn đã sắp thành công, không ngờ lại bị ngươi chặn ngang một chân!”
Nói đến đây, hắn cuối cùng lộ ra oán khí, nhìn ra sắc mặt.

Thì ra hắn không chỉ muốn khiến Hà Trạch cút khỏi vị trí Thái Thú, còn muốn gây tai họa toàn bộ Hà gia sao?! Không...!Có lẽ cái này cũng không phải quan trọng, điều hắn muốn là hi vọng Bạch Quý có thể một lần nữa trở lại Triệu Thành, mà không cần luôn ở ngoài biên phòng thành lũy khổ cực như vậy.

Ninh Tương Y sờ sờ cái cằm, có chút vô tội nói.

“Ta không biết, là ngươi muốn bắt ta đem tới, còn trách ta sao?”
“Trách ngươi sao?” Bạch Khải Du lại còn cưỡng lấy hỏi lại!.

||||| Truyện đề cử: Nàng Dâu Cực Phẩm |||||
Ninh Tương Y nhún vai, được rồi, nàng đại nhân không chấp tiểu nhân tha thứ cho hắn vậy!

Bởi vì kiếp trước nàng có quen phụ thân của Bạch Khải Du Bạch Quý, mà ở kiếp trước, phụ thân hắn còn giúp nàng, nhưng nàng lại không biết đối phương còn có nhi tử.

“Bất kể như thế nào, chuyện ở đây đã hoàn tất, phụ hoàng sẽ nhanh phái Thái Thú mới tới, ngươi chắc cũng nên quay về rồi?”
Bạch Khải Du trên mặt lộ ra lúng túng.

“Thế nào, sao người về giúp đỡ phụ thân đi?”
Bạch Khải Du nhìn nàng một cái, lâu sau mới nhẹ nhàng nói, “Ta lúc trước trẻ người non dạ, mới cầu xin phụ thân tha thứ cho nữ nhân kia, nhưng về sau nữ nhân kia lại mượn tay ta, hạ độc hại phụ thân! Cho dù phụ thân cuối cùng không nói gì, nhịn xuống cục hận này, cũng không hề trách ta, nhưng ta…”
Nhưng hắn nhẫn nhịn không được, mà hắn đã thề, nếu không thể khiến cho người nhà họ Hà trả giá đắt, không thể làm cho phụ thân được trở lại Triệu Thành lần nữa, hắn là sẽ không trở về!
Thì ra là một đứa con không có nhà để về..

Ninh Tương Y nghĩ đến bên ngoài Triệu Thành, nơi năm vạn quân đóng quân, lại nhìn chằm chằm Bạch Khải Du, trong lòng đột nhiên có một ý nghĩ.

“Đã như vậy, người hãy theo ta đi, vừa hay ta đang thiếu một Tiểu Tư hầu hạ.”
Bạch Khải Du đương nhiên không làm, “Nằm mơ! Cho dù ngươi là công chúa hay như thế nào? Ta Bạch Khải Du, sẽ không làm một người hầu cho nữ nhân!”
Ninh Tương Y nghiêng đầu, “Ngươi có phải là quên cái gì không? Ngươi cho phép ngươi trắng trợn cướp đoạt dân nữ, lại không cho phép ta trắng trợn cướp đoạt dân nam sao? Vậy phải làm sao bây giờ? Tội của ngươi cũng không nhỏ, nếu Bạch Quý biết người vì muốn được Hà Trạch tín nhiệm, mà hại nhiều nữ nhân như vậy, chắc chắn rất đau lòng.”
Nói xong nàng lung lay kim bài trên tay, “Mà còn, phụ hoàng nội địa vị của ta tương đương với Thái tử, nếu như ngươi không làm ta hài lòng, ta không thể làm gì khác hơn là giận cá chém thớt với phụ thân ngươi, phụ thân người thật sự đáng thương, bị một nữ nhân hại không thể nào thăng quan, lại bị nhi tử hại mất luôn quan...”

“Ngươi uy hiếp ta?” Bạch Khải Du lần đầu tiên hận một nữ nhân đến nghiến răng!
Ninh Tương Y thản nhiên nói, “Đúng là uy hiếp, ngươi không đi theo ta, chờ lúc vượt biên, ta thấy phụ thân ngươi, ta không dám chắc ta sẽ tạo ra chuyện gì nữa!”.

“Hoàng đế sẽ không cho phép người làm như thế!”
Ninh Tương Y không quan tâm nói, “ Ta làm bậy, nhiều lắm là mắng ta không được làm, nhưng phụ thân ngươi có thể hay phục lại chức quan không thì rất khó nói đó…”
“Ninh Tương Y!”
“Ài, không ngờ ngươi còn biết tên của ta?”
“Tại sao lại là ta?!” Bạch Khải Du ảo não hỏi, chẳng lẽ hắn thể hiện ra ngoài căm ghét còn không rõ à? Hắn còn nhiều chuyện như vậy muốn làm, ai biết tên Hà Trạch kia có thể trở lại hay không?!
Ninh Tương Y sờ lên cằm cười, “Vì dung mạo người đẹp mắt!”
Bạch Khải Du: Gương mặt này của hắn giá trị vậy sao!
Ninh Tương Y khoát khoát tay, “Yên tâm đi...!Ta ở trong cung nhìn thấy không ít mỹ nam rồi, Ninh Úc so với ngươi thì người chỉ như bụi bặm thôi, ta quen ăn thịt cá, nên đối với loại rau xanh nhỏ như người cảm thấy không mấy hứng thú.”
Bạch Khải Du: Ai biết nàng lại muốn đổi khẩu vị không?
Tóm lại, trước yêu cầu ngang ngược của Ninh Tương Y, Bạch Khải Du cuối cùng vẫn thành Tiểu Tư của nàng, Ninh Tương Y truyền cho Ninh Úc một phong thư, muốn hắn nói phụ hoàng phái một vị Thái Thú đáng tin cậy đến, nàng tạm thời xách theo một người quản công việc vặt, sau đó nàng mang theo Bạch Khải Du tiếp tục xuất và phát.

- ---------------------------.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK