Mục lục
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ninh Tương Y thở dài nói,” Thái tử ca ca, ta chỉ có thể vì người làm những chuyện này, nếu như người thật cảm kích ta, sau này trở thành một vị Hoàng đế yêu dân như con là đủ!”
Ninh Giác ôm nàng, kỳ thật rất muốn nói cho nàng, ta có thể vì nàng làm rất nhiều chuyện! Là nàng...!Chỉ có mình nàng!
Hắn nhẹ ngửi hương tóc của nàng, hai mắt lộ màu đỏ nhạt, nếu như bây giờ hắn làm Hoàng đế thì tốt, có thể quang minh chính đại ôm nàng, không phải suy nghĩ đắn đo khi muốn hôn nàng, không phải như bây giờ bày tỏ cảm giác trong lòng cũng không dám.

Thật sự nàng đang nằm ngay trong ngực ta, ta vì sao không thể có nàng? Ta là Thái tử!.
“Nếu như sau này ta là một vị hoàng đế tốt...”
Ninh Giác giọng nói buồn phiền, nhưng nhịp tim rất nhanh, khiếm Ninh Tương Y nghĩ lầm hắn đang kích động vì bệnh nhanh khoẻ, cũng không hề nghĩ khác.

“Nếu như ta là một Hoàng đế tốt...” Nàng sẽ yêu ta sao? Giống như ta yêu nàng … Y nhi.

Ninh Tương Y cảm thấy có chút kỳ lạ, ôm cũng được, an ủi một chút cũng được, cho nên nàng vỗ vỗ vào lưng Ninh Giác, ra hiệu để hắn buông ra.
“Được rồi, Thái tử ca ca! Ngươi về sau nhất định sẽ là một vị hoàng đế tốt!”
Ban đêm, nàng không thể thấy rõ đôi mắt biến đổi của Ninh Giác, cho nên Ninh Giác có thể dùng ánh mắt khao khát nhìn nàng, không nỡ buông nàng ra.

Hắn phải chịu đựng, hắn phải chịu đựng đến cực điểm! Y nhi đã đối với hắn rất tốt, hắn không thể ép buộc nàng, ít nhất không phải bây giờ … Cho dù hắn muốn buộc nàng lại, cũng phải đến khi nàng không thể trốn thoát nữa!
Cả hai tiếp tục đi dạo quanh khu vườn, sau đó nói chuyện, phải nói rằng cảm giác rất tuyệt.


“Đúng rồi, Thái tử ca ca, Diệp Khuynh Vãn và ngươi có phải sắp kết hôn rồi.

không?
Ninh Giác bị hỏi câu này, nhất thời không nhớ ra được Diệp Khuynh Vãn là người thế nào, dù sao hiện tại trong lòng hắn, căn bản không thể dung nạp được ai khác.

Nhưng cái tên này cũng như sấm bên tai hắn, bởi vì gần đây người bên cạnh đều đang thúc giục hắn, thậm chí mẫu hậu kém chút tưởng hắn bất lực...phái không ít nữ tử đến tìm tòi thực hư.

Thế nhưng… Hắn thật không muốn cưới, nếu bắt buộc phải thành hôn, hắn tuyệt đối sẽ không đụng nàng…
Ninh Giác nhìn sơ Ninh Tương Y một cách mê đắm, hắn muốn giữ trong sạch, ngoài Y nhi ra thì hắn không có hứng thú với bất kì ai.

Chỉ là hiện tại Diệp Khuynh Vãn đã có hôn ước, hắn không thể nào thoát khỏi nàng? Nhưng cũng bởi tuổi của hắn đã lớn, không thành hôn là không được! Nếu hắn ngang tuổi Ninh Úc thì tốt!
Vẫn có thể đem người muốn cưới trả về?
Ninh Tương Y cũng nghĩ thông suốt, dù sao Diệp Khuynh Vãn một thân cũng không có cơ hội làm gì nàng, nàng ta muốn gả thì cứ gả đi, nàng mặc dù không chúc mừng, nhưng cũng không thèm quấy rối.

Nhìn thấy Ninh Giác không nói lời nào, nàng hỏi nói, “ Thái tử ca ca?”
“Ừm?” Ninh Giác lấy lại tinh thần, sờ sờ đầu của nàng, “Đừng nhắc về nàng ta.”
Hắn cũng không muốn ở trước mặt Y nhi nói tới nữ nhân khác, lúc trước nói muốn cưới nàng, chẳng qua là kế tạm thời, bây giờ đã kéo dài ba năm, đáng tiếc...!Quan hệ của hắn và Y nhi vẫn không thể tiến thêm một bước.

Ninh Tương Y gật gật đầu, hai người lại trò chuyện khác, đến tận khuya, Ninh Tương Y buồn ngủ, lui về Thái Cực điện nghỉ ngơi.

Nhìn hình bóng Ninh Tương Y rời đi, Ninh Giác trong lòng tự hỏi.

Cũng không nghĩ yêu nàng nhiều như thế… Nhưng vì sao lại yêu nàng như thế.

Ngày thứ hai, thời tiết âm u.

Sáng sớm, liền có người tiến cung tìm nàng.

Ninh Tương Y dụi dụi con mắt, mặc dù đã rửa mặt xong, nhưng nàng vẫn chưa tỉnh ngủ, nhìn lên trời còn sớm như vậy đã có người đến Thái Cực điện, mặc dù có chút áy náy, nhưng nàng vẫn uể oải, không có tinh thần.


“Tiêu Uyên… Ngươi làm sao sớm như vậy đã đến đây rồi?”
Mới không gặp không lâu, Tiêu Uyên gầy không ít… Xem ra chuyện ngày đó hắn không cách nào quên đi? Ninh Tương Y trong lòng thầm than vãn, đây là những chuyện gì vậy! Vất vả lắm Thái tử ca ca mới buông xuống, Tiêu Uyên lại tới…
Tiêu Uyên dung nhan tinh xảo tuấn tú, nhưng lúc này, nốt ruồi nước mắt ở khoé mắt hắn, muốn rơi không rơi, rất có vài phân bi thương và ghen.

Y nhi, sao nàng lại có thể nhẫn tâm như vậy? Nhiều ngày như vậy, ta một mình Đại Dục, nàng một lần đều chưa từng thấy đến gặp ta.”
Ninh Tương Y giật giật khóe miệng, nàng cảm thấy mình là người có tội như thế nào? Còn nàng dường như không làm gì có lỗi với Tiêu Uyên? Còn không phải là tại hắn đột nhiên thổ lộ? Nếu hắn không làm vậy nàng đã muốn đi tìm Tiêu Uyên uống rượu ôn chuyện, nhưng bây giờ thì quá ngượng ngùng…
“Tiêu Uyên… Nói như vậy, ta mặc dù gần đây đối xử với người không tốt, thế nhưng trong lòng ta, vẫn luôn xem ngươi là đại ca để đối đãi với ngươi! Chúng ta tốt xấu cũng sống nương tựa lẫn nhau mấy năm, ngươi...” Sao ngươi không thể nghĩ như vậy?
Nàng lúc đầu nói ra câu này nghĩ nửa đùa nửa thật, thế nhưng Tiêu Uyên đột nhiên cười, hắn cười cực kì đau khổ, khiến Ninh Tương Y có mấy phần không đành lòng nhưng cũng nói tiếp cảm giác, một khắc này, người vô tâm như nàng, vậy mà cũng cảm thấy tàn nhẫn?
“Nàng có biết, hai từ ca ca nàng gọi ta này, so với cự tuyệt ta còn đau đớn hơn không?”
Hắn cười, ánh mắt từng chút từng chút hiện lên dung nhan của nàng, lời nói ra lại vô cùng kích động.

“Nàng nói nàng coi ta là ca ca, thế nhưng là nàng với đệ đệ của nàng là như thế nào? Nàng cũng sẽ đối xử với ta như vậy được không?”
Ninh Tương Y sắc mặt tái nhợ, “Ta…” Nàng muốn nói đêm hôm đó nàng là bị ép buộc, nhưng sao câu nói này đều nói không ra, nếu như nàng tàn nhẫn và quyết tâm, ai có thể ép nàng?
Nhưng là ánh mắt của nàng lại cho Tiêu Uyên một tia hi vọng, “Nàng muốn nói, nàng bị ép phải không?” Hắn đột nhiên hai mắt tỏa sáng, “Ta biết mà, ta đã biết nàng sẽ không động lòng với những đối tượng như vậy!”
Ninh Tương Y bờ môi giật giật, nàng phải chăng đã động lòng? Vấn đề này, dường như...!Trả lời thế nào cũng không đúng.

“Ngươi tại sao lại nghĩ như vậy?”
Ninh Tương Y có chút bất lực, nàng có bị ép hay không, nói ra tàn nhẫn một chút, cũng không liên quan đến Tiêu Uyên..

Lúc này, Tiêu Uyên ánh mắt lộ ra một nụ cười chua xót.


“Bởi vì… Y nhi của ta là người vô tâm nhất!”
Ninh Tương Y sững sờ, mở to hai mắt nhìn hắn, dường như không rõ ý hắn.

Tiêu Uyên mỉm cười, mang theo một chút bất lực.

“Y nhi, nàng là người vô tâm, nàng đối với người ta tốt, nhưng là tốt với mọi người.

Nếu nàng nhìn thấy sự khác biệt trong những người này, là bởi vì càng quen biết lâu, nàng đối với hắn càng tốt.”
Lời nói của hắn khiến Ninh Tương Y không thể phản bác, nhưng trong lòng nàng lại dấy lên một cơn sóng lớn!
… Chẳng lẽ nàng với Ninh Úc, kỳ thật chỉ là xem trọng tình cảm cùng nhau lớn lên?
“Nàng nhìn như ấm áp nhất, nhưng lại vô tình nhất, trái của nàng có thể chứa đựng cả bầu trời, lại không thể quyết tâm một tình cảm, đây cũng là lý do khiến lúc trước ta không dám cho thổ lộ.

Nàng rất lợi hại, vô cùng lợi hại, thế nhưng khi đối mặt tình cảm nàng lại như một kẻ hèn nhát, có thể lui liền lui, có thể tránh liền tránh...!Ta sợ hãi nàng như vậy rời đi, cho nên không nói ra.”
- ---------------------------.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK