Mục lục
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nói xong, không ngờ hắn lại kéo y phục của mình, thấy hắn làm thật, Ninh Tương Y sửng sốt, hồi lâu không nói lời gì…
Tốc độ của hắn rất nhanh, y phục trượt xuống, hắn vẫn luôn đè ép cả người lên người Ninh Tương Y, không cho nàng chạy trốn.

“Đệ đã sớm nên làm như vậy, đệ không nên mặc kệ tỷ, có lẽ bẻ gãy cánh của tỷ sẽ khiến tỷ ngoan ngoãn nằm dưới thân đệ!”
Hắn càng nói càng hưng phấn, hai con người lóe sáng, tóc đen rủ xuống, đẹp đến kinh người! Thế nhưng sự thống khổ và nóng vội không thể giải tỏa quanh người khiến hắn trông cực kỳ khác thường! Dưới ánh trăng có loại cảm giác vặn vẹo quái dị!
Giống như ma quỷ không được cứu rỗi, dùng cơ thể xinh đẹp lôi kéo người trần xuống địa ngục cùng hắn… “Đệ sẽ không, đệ đệ tỷ nuôi lớn sẽ không ép buộc tỷ.”
Ninh Tương Y không tin, nàng không tin Ninh Úc thực sự sẽ làm như vậy! Nếu như hắn thật lòng yêu nàng thì sẽ không cưỡng bức nàng khi nàng không muốn, cho nên nàng chỉ mở mắt quật cường nhìn hắn, nhìn hắn cởi từng lớp áo xuống, nhìn hắn giống như trút giận hôn hít cắn xé da thịt nàng.
Hai người dây dưa, nói là đang thân mật, không bằng nói là đang phát tiết! “Không phải đệ đệ… Không phải đệ đ..”
Hắn thống khổ nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể làm gì!
Đáng thương cho hắn, ở trước mặt người ngoài hẳn làm gì cũng dễ như trở bàn tay, không ai dám trêu chọc! Thế nhưng nàng chỉ biết làm hắn thúc thủ vô sách.
Nàng nói đúng, hắn sẽ không ép buộc nàng, cho dù bị nàng bức đến vách núi! Hắn cũng không làm được hành động trả đũa hay làm tổn thương nàng.

Cuối cùng Ninh Úc cũng dừng lại, bởi vì nàng rất tỉnh táo, không hề xúc động vì hắn, nhận thức này khiến hắn lại một lần nữa đau đến chết lặng, sau khi chết lặng vẫn còn thống khổ!
Thế nhưng hắn không buông tay, đã như vậy, hắn chỉ có thể tỉnh táo…
Không đi được đường này còn có đường khác, hắn không thể rối loạn! Chỉ cần có thể có được nàng, đau đến thịt nát xương tan cũng có thể nhẫn nhịn!
Ninh Tương Y chớp mắt nhìn hắn, lại thấy sắc mặt hắn phức tạp, nhìn như tỉnh táo, lại cực kỳ nguy hiểm.
Ninh Úc cũng nặng nề nhìn nàng, nàng đã từng nói, tất cả vấn đề đều có nguyên nhân, tìm được nguyên nhân mới là tìm được cách giải quyết.
Cho nên hắn không thể hung dữ, không thể điên cuồng, không thể cứng
Cuối cùng, hắn tham lam, chậm rãi nhìn cơ thể xinh đẹp của nàng, cơ này sớm muộn cũng sẽ là của hắn, sớm muộn thôi!
Chỉ có nói đi nói lại với chính mình như vậy hắn mới không bị mấy câu của nàng kích thích đến nổi điên! Hắn mới có thể tỉnh táo lại.
Sau đó, hắn cầm lấy áo ngoài của mình, nhẹ nhàng bao bọc cho Ninh Tương Y.
Giống như khi còn bé ở lãnh cung, nàng dùng y phục phảng phất mùi huân hương nhàn nhạt bao bọc người hắn, có điều nàng xuất phát từ đồng tình, mà trong mắt của hắn chỉ có yêu say đắm sâu đậm.

Ninh Tương Y chậm rãi thở phào, tuy bây giờ nàng đã lợi hại hơn Ninh Úc, nhưng nàng không muốn ra tay với Ninh Úc, cho nên nàng vẫn luôn nhẫn nhịn đến khi hắn lấy lại lý trí.


Quả nhiên không khiến nàng thất vọng.
Trong quá trình mặc y phục, hơi thở nóng rực của hắn không ngừng phả vào mặt nàng, ngón tay cũng cứng ngắc, cực kỳ nhẫn nại.
Sau khi giúp nàng mặc xong y phục, Ninh Úc mới mặc áo trong của mình vào, đỡ nàng dậy ngồi bên bờ nước.
Gió đêm hè thổi tới từng luồng hơi lạnh, lúc này Ninh Tương Y mới như được sống lại, nàng hút một hơi sâu.
Giọng nói Ninh Úc khàn khàn.

“Hoàng tỷ, tỷ đã từng nói, không có chuyện gì không thể nói với người khác, lời nói… Có thể hóa giải mọi mâu thuẫn, vậy xin tỷ hãy nói cho đệ biết, vì sao tỷ lại bài xích đệ như vậy…” Hắn cúi đầu, Ninh Tương Y chỉ nhìn thấy bên mặt căng thẳng của hắn, hiển nhiên, cho dù bây giờ hẳn tỉnh táo nhưng vẫn còn ở vào bờ vực hết sức căng thẳng, hắn chỉ đang cố gắng kiềm chế chính mình không làm tổn thương nàng mà thôi.
Cho nên nàng không thể kích thích hơn nữa.

“Không phải là bài xích đệ”

Ninh Tương Y lại muốn thở dài, nghĩ đến lúc trước nàng dạy bảo hắn như vậy không sai, thế nhưng nàng cũng giảng đạo lý, có điều hắn vẫn luôn không có nghe lọt tai… “Ninh Úc à… Đệ có từng nghĩ, sau này đệ sẽ đi con đường như thế nào hay không?” “Con đường có tỷ.”
Hắn không hề nghĩ ngợi nói một câu khiến Ninh Tương Y cảm thấy mình không thể tiếp tục giảng đạo lý nữa..

“Vậy đệ có từng nghĩ tỷ sẽ đi con đường gì không?”
Ninh Úc nhìn nàng, nghĩ thầm, đương nhiên cũng là con đường có ta!
Ninh Tương Y nghĩ đến cái gọi là khói lửa chiến tranh, nàng nhấc tay chỉ chấm nhỏ trên trời rồi nói: “Tỷ sẽ khiến cho trời đất này thay đổi theo hướng tốt hơn, thế giới rất lớn, tỷ không biết tỷ sẽ đi đến bước nào, sẽ có bao nhiêu người cản trở tỷ.
Ninh Úc sững sờ chớp cặp mắt như mặc ngọc, hắn thực sự không hiểu, vì sao nàng phải làm như vậy?
Nàng có thể lương thiện là bởi vì nàng có vốn con người khoan dung, cho nên loại lương thiện này cũng là một loại sức mạnh! Thế nhưng vì sao nàng lại muốn làm những chuyện kia? Đây không phải là ý tưởng một nữ tử nên có.

“Cho nên có lẽ sau này tỷ sẽ mang đến rất nhiều phiền phức, cho dù là bêu danh làm trái với luân lí làm người hay là trên người mang vũ khí thăm dò, có lẽ về sau còn gặp phải nhiều vấn đề phức tạp hơn những chuyện này, ví dụ như người đời không hiểu, hoặc là người đang nắm quyền gây trở ngại chẳng hạn.”
Ninh Tương Y thấy Ninh Úc muốn nói chuyện, bỗng nhiên cười nói: “Đệ nghe tỷ nói hết đã!” “Đ… Là nỗi lo lắng duy nhất, nơi ký thác tinh thần duy nhất đời tỷ, cho nên tỷ không muốn để những chuyện này ảnh hưởng đến đệ, không có tỷ, đệ vốn có thể tùy ý sống tiêu sái phong quang vô hạn, thế nhưng có tỷ, đệ sẽ liên tục gặp khó khăn, hết sức thống khổ, thậm chí còn sẽ chết” “Sức mạnh một người là có hạn, tỷ tin đệ yêu tỷ, cũng tin đệ có thể kiên trì rất lâu, nhưng tỷ không tin đệ sẽ kiên trì đến cuối cùng.”
Đúng vậy, đây mới là nguyên nhân nàng không muốn bắt đầu, không có nam nhân nào sẽ sẵn lòng vì một nữ nhân mà để phiền phức quấn thân, ngày ngày thương tâm, muốn duy trì tình cảm chỉ có thể là vui vẻ chứ không thể là thống khổ, chỉ có thể là cảm xúc mãnh liệt chứ không thể là nỗi sợ hãi.
Cho nên nàng thà rằng không bắt đầu, nếu nàng đã không từ bỏ ý nghĩ của mình thì nàng cũng sẽ không trói buộc cuộc sống của người khác, cho dù hắn tình nguyện cũng không được.


“Tỷ không phải đệ, sao lại nói đệ không thể kiên trì? Tỷ không phải đệ, sao có thể nói đệ sẽ liên tục gặp khó khăn, thậm chí là chết?”
Ninh Úc nhẹ nhàng hỏi, nhưng rõ ràng hắn không phục.
Ninh Tương Y cười nói: “Bởi vì đệ vẫn chưa mười lăm tuổi..” “Con người sẽ thay đổi, cuộc sống của đệ còn dài, còn rất nhiều biển số, tâm trí càng dễ thay đổi, tỷ không muốn đánh cược.”
Lời nói của Ninh Tương Y giống như giội cho hắn một chậu nước lạnh, rõ ràng trái tim băng giá lại không thể phản bác!
Ninh Úc cười nhạt: “Tỷ không thử đã kết luận rồi, đệ không tán đồng.” “Chung quy chỉ là bởi vì tỷ không tin đệ” Lông mi hắn rủ xuống khẽ run, che đậy vẻ không cam lòng.
Là không tin sao… Ninh Tương Y hơi sửng sốt, có điều không phải nàng không tin hắn, mà là không tin tình cảm.
Thấy Ninh Tương Y không nói lời nào, mất Ninh Úc dần nổi lên sát khí, mang theo một loại điên cuồng không thể áp chế nối! “Đã như vậy, hoàng tỷ… Tỷ không ngại thử chứ.”
Ninh Tương Y nghe vậy bèn nhìn hắn, lại thấy quanh người hắn có luồng khí vô hình đang cuộn trào, hắn đứng lên, tóc đen tung bay, đôi mắt nhìn nàng rồi cười tà ác! “Ở lại bên cạnh đệ thử đi! Nếu không, muốn đệ để tỷ rời đi, đệ không làm được!”
Ninh Tương Y nghe vậy cũng đứng dậy, dần dần nghiêm khắc ác liệt hơn cá Ninh Úc! Hơi thở trên người nàng kéo dài bình thán, mang theo một quy luật thiên nhiên nào đó.

“Tỷ sẽ không ở lại, đệ có chuyện mình muốn làm, tỷ cũng có chuyện của tỷ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK