Mục lục
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lời của nàng khiến Tiêu Uyên đang thở hổn hển cuối cùng dần bình tĩnh lại, hai mắt cũng dần tỉnh táo.
Đúng vậy, nếu hắn không thể thành công, vậy tất cả còn có ý nghĩa gì? Hắn cố gắng và nỗ lực nhiều như vậy còn có ý nghĩa gì.
Hắn buông gối ngọc xuống, hỏi với giọng lạnh tanh.

“Vậy cô muốn làm gì với hắn ta?”
Ninh Tương Y khẽ thở phào, lộ vẻ mặt trẻ con dễ dạy.

“Vừa rồi hắn ta có nói gì với ngươi không?”
Thời gian gấp gáp, Ninh Tương Y cũng đi thẳng vào vấn đề luôn, Tiêu Uyên khẽ thở dài.
Sau đó hẳn nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn ta nói, ta bị người kia đổi một ngàn con ngựa!”
Bây giờ hắn còn chẳng muốn gọi hai chữ phụ hoàng, chỉ thấy buồn nôn với kẻ đó.
Mà lời của hắn khiến Ninh Tương Y suy nghĩ sâu xa, nàng lặng lẽ nhìn tên to con y phục xộc xệch trước mắt, lóe lên tia lạnh.

Tên Lỗ Tra này vì một số ham mê mà không được Lâu Diệp vương thích, đây là điều tất cả mọi người đều biết, thế nhưng tên này có chút năng lực thủ đoạn, lại rất trung thành, cho nên Lâu Diệp vương rất tin tưởng hắn ta, chỉ là làm bộ ghét hắn ta với bên ngoài, lẫn lộn nghe nhìn thôi.
Ninh Tương Y đưa tay lấy mệnh bài trên cổ hắn ta xuống, trên người người có thân phận ở Lâu Diệp đều có thứ này, không chỉ tượng trưng cho thân phận, cũng có thể dùng để điều khiển thuộc hạ, cho nên cũng gọi là lệnh bài, gặp bài như gặp người.
Nàng nhìn mấy chữ nhỏ trên đó, nói với Tiêu Uyên.

“Vừa rồi, ta giết bốn tên thủ vệ bên ngoài, hơn nữa còn chúng còn tiết lộ bên người Lỗ Tra không ít người bảo vệ, sẽ thay phiên thay ca, đợi lát nữa, khả năng người thay ca sẽ đến, bọn chúng tới không nhìn thấy người phòng thủ, khẳng định sẽ tới hỏi, đến lúc đó ngươi ra mặt, dùng lệnh bài này đi ra lệnh cho bọn chúng làm một chuyện.” “Chuyện gì?” Tiêu Uyên cũng không hỏi câu ngu xuẩn tại sao hắn phải đi, hắn tin Ninh Tương Y, mỗi chuyện nàng làm đều có lý.
Ninh Tương Y cười cười: “Ngươi cũng đừng trách ta, ngươi là người vương gia bọn chúng coi trọng, hắn không thể xuất hiện, vậy chỉ có thể để người xuất hiện thôi.” “Về phần truyền lời g… Ngươi cứ bảo bọn chúng đi tìm Ngọc Hành đế, nói giao dịch ngựa hết hiệu lực! Nhớ kỹ, chỉ có thể nói cho một mình Tiêu Thắng, dưới tình huống ông ta không nghĩ ra, nhất định sẽ giận dữ, tìm đến vương gia Lâu Diệp gây chuyện, đến lúc đó sẽ tìm được dấu vết!”
Tiêu Uyên gật đầu, nhận lấy lệnh bài.
Lúc này, bất giác cảm thấy hơi lạnh.
Vừa rồi bởi vì tâm tình chập trùng, hắn không chú ý tới, mà mùa đông của Ngọc Hành lạnh hơn Đại Dục, chỗ bọn họ không có địa long, cho nên cả người hắn trần trụi như này không lạnh mới lạ.
Mà Ninh Tương Y như không hề để ý đến hắn không mặc y phục, vừa dựng thẳng tai chờ thủ vệ thay ca đến, vừa quan sát nam nhân nằm lỳ trên giường với đôi mắt gian giảo, trong mắt lóe lên ánh sáng không có ý tốt.
Một ngàn con ngựa đó, đó không phải một con số nhỏ, phải biết thời cổ động tí trăm vạn hùng binh, vậy cũng chỉ là nói khoác thôi, không đến mức đó, hơn nữa Lâu Diệp thừa ngựa tốt, lại quản rất nghiêm, cho nên vụ giao dịch này không thể nào không thông qua Lâu Diệp vương, không biết lần này, Lâu Diệp vương lại muốn giở chiêu gì.
Nghĩ đến nam nhân vô cùng bá đạo lại bừng bừng dã tâm kia, Ninh Tương Y lắc đầu, thấy Tiêu Uyên ngơ ngác nhìn, hình như không biết mở miệng thế nào.


“Sao vậy?”
Tiêu Uyên túm chăn, không rõ, vì sao một người hai mươi tuổi lại thường xuyên trà trộn vào chốn gió trăng như hắn mà lại cảm thấy không được tự nhiên trước mặt một tiểu cô nương như thế.
Trong nháy mắt ánh mắt nàng rơi trên người hắn, cả người hắn như bị bỏng.

“Ta… không có y phục ở đây, chúng ta đi ra ngoài kiểu gì?”
Ninh Tương Y nói như lẽ đương nhiên: “Có y phục mới khiến người ta hoài nghi chứ? Đợi lát nữa, ngươi chùm cái này ra ngoài đi!”
Nói rồi, nàng kéo một cái, rút chăn lụa trải trên giường ra nhét vào người hắn.
Có điều nhìn như thé, nàng cảm thấy có chút không ổn.
Đợi lát nữa hắn đi ra ngoài, thuộc hạ Lỗ Tra nhìn thấy trên người hắn không có chút dấu vết nào, thực sự không giống dáng vẻ được Lỗ Tra sủng hạnh, vương gia vô cùng tàn bạo, nào biết thương hương tiếc ngọc là gì.
Nàng sờ sờ ngực, trên thực tế là cầm một hộp phấn mắt chống phản quang và chút công cụ dịch dung trong không gian.
Thấy nàng cầm đồ tới gần, Tiêu Uyên ôm chăn tơ tằm lùi ra sau: “Cô muốn làm gì?”

Đôi mắt đẹp của hắn trợn trừng lên, mặc dù hai mươi, nhưng bởi vì luyện múa từ nhỏ, nhìn hắn như thiếu niên mười sáu tuổi, cơ thể vừa cứng vừa mềm, non đến chảy nước.
Ninh Tương Y cười cười: “Dĩ nhiên là trang điểm cho ngươi rồi, chẳng lẽ ngươi muốn ta cấu mấy vết máu trên người ngươi à?”
Nói rồi, nàng liền nhào tới, dùng chổi vẽ quệt vào người hắn.
Trong ánh mắt nàng hề có chút dục niệm, có chỉ sáng rõ, điểm này khiến Tiêu Uyên khẽ thở phào, đồng thời hơi thất vọng.
Phàm là ai nhìn thấy khuôn mặt này của hắn cũng lưu luyến không quên, bất kể là nam nhân hay là nữ nhân, thế nhưng Ninh Tương Y lại không có chút cảm giác nào, Tiêu Uyên nghĩ, chắc do tuổi còn nhỏ nên vẫn chưa thông…
Lúc này, Ninh Tương Y vùi đầu vẽ trước ngực hắn, dáng vẻ nghiêm túc như đang đối xử với tác phẩm nghệ thuật, cũng may trong tay nàng có nhiều dụng cụ nên không sợ bất cứ tình huống nào.
Nhưng nàng làm như vậy lại làm khổ Tiêu Uyên.
Cái chổi vẽ như lông chim trêu chọc người hắn, hết lần này tới lần khác, hắn lại là người rất sợ ngứa, nhưng Ninh Tương Y chăm chú như thế khiến hắn không dám nhúc nhích, chỉ có chịu đựng, thế nhưng Ninh Tương Y không cẩn thận chạm vào điểm mẫn cảm của hắn, hắn không khỏi khẽ hừ một tiếng, hít một hơi lạnh.
Tiếng hừ khẽ này như châm lên điều gì, khiến hai người đều dừng lại, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Tiêu Uyên chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng bừng! Tiếng hừ vừa rồi không phải hắn, không phải hắn, không phải hắn!
Mà hồi lâu sau Ninh Tương Y mới chậm rãi mở miệng nói.

“Ngươi muốn kêu thì kêu to ln…”
Nói rồi, nàng cầm chổi vẽ tiếp, nói chững chạc đàng hoàng: “Dù sao khi tên này sủng hạnh người khác, khẳng định động tĩnh không nhỏ.”
Nói rồi nàng còn gật đầu: “Kêu to lên, đợi lát nữa có người đến, yên tĩnh như này cũng không hay.”

Làm sao hắn kêu được chứ?!!!
Tiêu Uyên muốn tìm một cái lỗ để chui vào, diễn thôi mà, đâu cần chu đáo như thế
Nhưng Ninh Tương Y lại giữ vững được: “Không được, ngươi nhất định phải kêu, kêu dữ dội vào!”
Tiêu Uyên chỉ cảm thấy môi như dính lại, không kêu được, hắn không kêu nổi.
Nhưng là hiện thực cho hắn một cái tát tàn nhẫn, Ninh Tương Y thấy hắn không mở miệng, véo vào ngực hắn, kích thích này tới mãnh liệt, khiến Tiêu Uyên suýt nữa kêu thành tiếng, giọng hắn êm tai, lúc đó khiến cả người Ninh Tương Y rùng một cái, đây chính là tiếng gọi hồn trong truyền thuyết đúng không?
Nàng sờ mũi, vẽ tiếp.
Mặt Tiêu Uyên đỏ lên, bây giờ cơ thể đỏ bừng, nhưng nhìn thấy Ninh Tương Y bình tĩnh như vậy, hắn có chút không phục! Chẳng phải chỉ là kêu hai tiếng sao? Hắn nghe nhiều ở thanh lâu rồi, chẳng lẽ lại còn sợ một tiểu nha đầu?
Nghĩ vậy, hắn gạt bỏ ranh giới, kêu lên.
Trong rèm đỏ như nóng lên, trong tiếng kêu lúc cao lúc thấp của Tiêu Uyên, Ninh Tương Y suýt nữa không cầm được chổi, lau mồ hội.
Lúc này Tiêu Uyên nằm trên giường, nửa người trên biến thành màu hồng nhạt, dung nhan tinh xảo tóc màu mực, có vẻ thanh thuần và xinh đẹp không nói nên lời.
Không hổ là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, đẹp đến mức độ nhất định, không chia giới tính!
Ninh Tương Y vẽ hết dấu vết mập mờ này tới dấu vết khác trên người hắn, dưới ánh đèn trông giống hệt như thật, mà nàng chính là kẻ bạo hành, nhiệt độ trên giường lại tăng lên cao hơn…
Đúng là chết người thật mà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK