Nói xong, bà ta thấy Ninh Giác đau khổ suy nghĩ thì lại than thở:
“Là nhà họ Lưu vô dụng… Bây giờ trong số con cháu thì cao nhất cũng chỉ là một đồng tiến sĩ, cái chết của phụ thân khiến cho nhà họ Lưu chịu đả kích quá lớn, cho dù kênh đào này có thể đem lại nguồn tài nguyên dồi dào cho nhà họ Lưu thì đó cũng là chuyện sau này, mà Ninh Tương Y… nàng ấy sẽ chờ con sao?”
Mỗi câu mỗi chữ đều phân tích vô cùng thẩu đáo nhưng lại khiến cho Ninh Giác cảm thấy lạnh thấu xương… Thân thể hắn lung lay, suýt chút nữa đứng không vững…
Vì sao lại là cục diện như vậy? Vì sao tất cả những người này, những chuyện này đều đang cản trở hắn? Rõ ràng… Hắn chỉ muốn Ninh Tương Y…
Hắn nhắm mắt lại, vẻ mặt đau khổ khiến hoàng hậu chua xót trong lòng, nhưng bà ta không thể mềm lòng, bưng chén trà lên nhấp một hớp, vẻ mặt khó hiểu, khẽ nói:
“Ninh Tương Y… gần mười bốn tuổi rồi phải không?”
“Mẫu hậu!”
Hai tay Ninh Úc siết chặt! Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, trong mắt hằn rõ tia máu, nhìn rất đáng sợ!
“Nhất định phải là bây giờ sao? Tuyển phi trước mắt Y Nhi?! Con không làm được… Con thật sự không làm được.
”
Mỗi một chữ đều giống như rít qua kẽ răng! Lời của hắn khiến cho Hoàng hậu phải suy ngẫm, đột nhiên bà ta như nghĩ ra điều gì đó, che miệng cười:
“Con trai ngốc của ta… Ninh Tương Y… còn chưa biết tình cảm của con phải không?”
Ninh Giác không nói gì, sao hắn dám để nàng biết?
“Mà con cũng biết, tình cảm của con… là chuyện mà cả thiên hạ này cũng không chấp nhận… Vậy thì sao con lại không đi hỏi nàng ấy?”
Ninh Giác hơi luống cuống nhìn bà ta: “Hỏi nàng ấy cái gì?” Hàng hau euời: “Dua trẻ ngo… Đương nhiên là mắu hậu muốn tốt cho con, bây giờ con đi hói Ninh Tương Y… nói cho nàng ấy biết tất cả, nếu như… nêu như nàng ấy cũng có ý với con thì không phải là tất cả đều vui về sao? Tất cả vấn đề đều được giới quyết dễ dàng”
Hoàng hậu nói mấy câu nhẹ tênh mà lại khiến noi tâm Ninh Giác rùng động, nhưng lí trí nói cho han ta biết, Ninh Tương Y sẽ không đồng y.
.
Thấy gương mặt Ninh Giác tái nhợt và phức tạp, dù sao hoàng hậu cũng là người từng trái, lại bơm thêm một liều thuốc cho hån
“Dù bây giờ nàng ấy không có ý với con, ít nhất con cũng phải để nàng ấy biết tâm tư của mình, chỉ cần nàng ấy không từ chối thẳng thừng thì chang phải là con còn có cơ hội sao? Con có thể nói cho nàng ấy biết khó khăn bây giờ của con, để nàng ấy đợi con, nếu như nàng ấy hoàn toàn không có ý gì đối với con thì con dau khổ như thế này cũng vô nghĩa, đúng không?”
Lời của bà ta khiến Ninh Giác lung lay dao động… Có trời mới biết hắn đã nghĩ như vậy từ lâu, thế nhưng hắn không dám, bởi vì hån cảm thấy chắc chắn Ninh Tương Y sẽ không chấp nhận mình! Nhưng mà… lỡ như thì sao?
Lỡ như… lỡ như nàng ấy cũng có chút tình cảm với hắn thì sao?
Suy nghĩ như vậy khiến Ninh Giác dường như sống lại! Hắn vừa sợ hãi, vừa lo lắng, lại vừa mong đợi vừa thấy ngọt ngào… Vừa nghĩ tới việc nếu Ninh Tương Y cũng có ý… không không… chỉ cần nàng ấy không từ chối hắn thẳng thừng là được…
Như vậy thì hắn có thể chờ… Từ chối liên hôn để chờ đợi, đúng vậy, hẳn nên làm như thế từ sớm!
Mà hoàng hậu cũng đúng lúc nói một câu: “Bây giờ Y Nhi đang ở Tề Vương phủ đúng không? Mà Ninh C… Có lẽ bây giờ nó đang trên đường đi, bây giờ… có lẽ con có thể gặp được Ninh Tương Y…”
Ninh Giác cũng không nhịn được nữa, cáo từ hoàng hậu, vội vàng tới Tề Vương phủ.
Thấy hắn vội vàng rời đi, hoàng hậu ôm ngực thở dài, con của bà ta đã mê muội quá rồi, hắn yêu một người đến mức si mê như vậy! Nhưng cũng không sao hết, bà ta sẽ kéo hắn trở về từng chút từng chút một, bằng mọi giá!
Lúc ra khỏi cửa, trong lòng Ninh Úc có chút bất an.
Hắn do dự một lát, thầm nghĩ đưa Ninh Tương Y vào cung càng thêm không ổn, cho nên hắn đành phải sai người trông chừng thật kỹ, không cho phép bất kì kẻ nào ra vào! Cuối cùng… nghĩ xong thì hẳn lại thêm một câu… Công chúa, cũng không được phép!
Dặn dò xong, hắn nhảy lên xe ngựa, sau đó nhìn lại Tề Vương phủ… Ảnh mắt từ lạnh lùng dần dần biến thành thỏa mãn…
Hắn không cần nhiều, chỉ cần có thể giữ Ninh Tương Y bên cạnh mình, là đủ rồi… Sau khi hắn rời đi thì một lúc lâu sau Ninh Giác mới từ chỗ tối đi ra, hắn nhìn cửa đỏ tường cao trước mặt, ánh mắt rất nôn nóng.
Ninh Úc không giam được Y Nhi, hắn biết rõ điều này.
Cho nên hắn lấy từ trong tay áo ra một vật, thứ này giống như một ống pháo hoa, nếu Ninh Tương Y ở đây thì chắn chắn sẽ nhận ra! Lúc ấy nàng vừa chế tạo thuốc nổ vừa tiện tay làm vài thứ vụn vặt, cái này là đạn tín hiệu, chính là một trong số những thành phẩm…
Ninh Tương Y đang đọc sách trong sân thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu kỳ lạ, nàng ngẩng đầu lên thì thấy trên bầu trời lóe sáng ánh sáng màu đỏ giữa ban ngày…
Đây là đạn tín hiệu nàng đưa cho Ninh Giác!
Mặc dù bây giờ nàng không có loại cảm xúc lạ đối với Ninh Giác nhưng lúc đạn tín hiệu vang lên thì nàng vẫn không nhịn được đi xem một chút, không gặp chuyện gì mới tốt, mặc dù đang ở hoàng thành thì tỉ lệ đó cũng không cao nhưng rốt cuộc là tại sao mới khiến cho cho hẳn đốt tín hiệu ở gần Tề Vương phủ?
Nghĩ như vậy, nàng vội vã chạy ra cửa, không ngờ tới cửa chính thì bị ngăn lại, người này Ninh Tương Y biết, tên là La Khải, là thị vệ số một của Ninh Úc.
Ninh Tương Y hơi khó chịu nhưng vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Ta mang nón có mành che, ra ngoài dạo chơi một chút, ngươi ngăn cản ta làm gì vậy?”
La Khải không nhìn được mặt Ninh Tương Y, chỉ trả lời cứng nhắc.
“Điện hạ có lệnh! Tất cả mọi người không được phép ra vào phủ”
Nghe nói là mệnh lệnh của Ninh Úc, Ninh Tương Y cười cười, phất tay không thèm để ý:
“Nếu là Ninh Úc nói… ngươi yên tâm đi… ta không sao!”
Nhưng vừa nói xong thì La Khải lại ngẩng đầu nhìn Ninh Tương Y một cái, nói tiếp: “Bao gồm cả công chúa!”
Lời hắn ta nói khiến nụ cười trên mặt Ninh Tương Y cứng lại, thấy hơi kì lạ, chỉ là đội nón mành che mặt, bọn họ không nhìn ra thôi.
“Các ngươi… muốn giam lỏng ta hay sao? Không phải chứ? Nhnh
Úc sẽ không làm như thế, các ngươi có nhầm lẫn gì không?”
La Khải cúi đầu nói: “Không lầm, bao gồm cả công chúa, không ai có thể ra vào”
Lời của hắn ta khiến Ninh Tương Y thấy lạ, tại sao Ninh Úc lại hạ lệnh như vậy? Sao có thể thế được?
Nhưng bây giờ nàng không có thời gian dùng dằng với bọn họ, lầm bầm nói: “Hôm nay ta không ra ngoài không được! Để xem làm sao các ngươi bắt được ta? Hừ!”
Nói xong, nàng sải bước lên trước!
Lúc này, hai thanh đao giao nhau cản trước mặt nàng, bên cạnh vẫn là La Khải, hắn ta lạnh lùng nói:
“Công chúa… đừng làm khó chúng tôi…”
Lần này, Ninh Tương Y tức giận thật! Tại sao Ninh Úc lại hạ lệnh giam nàng? Cho dù bây giờ nàng ra ngoài bị người khác phát hiện sẽ gặp nguy hiểm cũng không thể như thế chứ? Đừng quên, bản lĩnh của nàng không tồi.
Nàng lạnh mặt lại: “…Bây giờ ta không tin, ra vào phủ của đệ đệ ta, các ngươi thật sự dám cản ta!”
Nói xong, nàng không thèm nhìn thanh đao kia lấy một cái, đi thẳng về phía trước.
Quả nhiên những người đó không ai dám cản nàng, liên tiếp lui về phía sau, mà La Khải càng không có cách nào, đành phải bất đắc đĩ nhìn Ninh Tương Y rời đi.
“Tiểu Thất, ngươi nhanh chóng vào cung, đi bẩm báo điện hạ!”
Tiểu Thất cuống cuồng: “La ca, tại sao huynh lại thả công chúa đi! Võ nghệ của huynh tốt như vậy, chưa chắc không phải là đối thủ của công chúa, chúng ta không ngăn cản nàng thì điện hạ trở về chúng ta biết bẩm báo lại như thế nào?”
Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Tiểu Thất, La Khải nghiêm mặt thở dài, nhìn theo hướng Ninh Tương Y rời đi trầm giọng nói:
“Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, nếu chúng ta làm công chúa bị thương, điện hạ sẽ càng không bỏ qua cho chúng ta là được rồi.
”
Danh Sách Chương: