Mục lục
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Hu… hu….

Hu…!” Trong kiệu đột nhiên tuôn ra tiếng khóc thảm thiết của nữ tử,, Diệp Khuynh Vãn đột nhiên từ bên trong lao ra, đến quỳ trên mặt đất.

“Bệ hạ! Thái tử không chịu cưới thần thiếp, tất nhiên là đã có người trong lòng khác, Khuynh Vãn nguyện ý chúc phúc cho điện hạ!”
Nói xong, nàng liền đem đầu đập vào cỗ kiện, Trấn Quốc Hầu thấy vậy kịp thời ngăn lại! Trấn Quốc Hầu nhìn nữ nhi đang thống khổ không làm gì được, mắt lại nhẹ nhàng nhìn Thái tử, cắn răng nói.

“Bệ hạ! Thần phụ giúp ngài bao nhiêu năm, không có công lao cũng có khổ lao, Thái tử vì sao lại muốn vứt bỏ nữ nhi của ta! Vãn nhi của ta thật đáng thương…”
“Hu hu… Đừng nói nữa… Phụ thân, có lẽ điện hạ… Thật lòng có nỗi khổ, ngài cứ để nữ nhi chết đi!”
Ninh Giác cười nhạo một tiếng, Diệp Khuynh Vãn đến bây giờ còn muốn uy hiếp hắn, nhưng lòng của hắn đã quyết, tuyệt đối sẽ không cưới nàng.

Những sắc mặt Ninh Kham dần dần nghiêm trọng, hắn làm sao đã quên, Giác nhi thích Y nhi?
Nếu hắn không thành hôn, chờ Y nhi từ Ngọc Kỳ trở về, sẽ hỗn loạn đến mức nào, cho nên dù không đành lòng, hắn vẫn phải nói.
“Lỗ mãng! Thái tử! Ngươi thật to gan! Còn không mau đi xin lỗi TháiTử Phi!”
” Hắn nói ra một câu Thái Tử Phi, việc hôn nhân này liền xem như ván đã đóng thuyền, dù sao Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, hắn đã nói Diệp Khuynh Vãn là Thái Tử Phi, thì nàng chính là Thái Tử Phi.


Nghe hắn nói xong, Ninh Giác đột nhiên đứng lên, hắn vẩy bụi trên vạt áo cụp mắt xuống, ung dung nói.

“Nàng muốn làm Thái Tử Phi, được thôi, vậy ta không làm Thái tử là được.”
Câu nói này, khiến tất cả mọi người ở đây mặt mày căng cứng, nhất là Diệp Khuynh Vãn, cảm giác giống như trên mặt bị ăn vài cái tát thật mạnh, đau rát!
“Ngươi… Ngươi!” Ninh Kham bị câu nói này của hắn làm cho vô cùng tức giận!”Hỗn láo! Hỗn láo!”
Lúc này Thường Hỉ vội vàng tiến lên đỡ hắn, “Bệ hạ bớt giận, bệ hạ bớt giận a…”
Ninh Kham trên cổ gân xanh nổi lên, “Bớt giận sao? Hắn rõ ràng là muốn trẫm tức chết!”
” Nói xong, hắn bước nhanh đến phía trước, một tay túm chặt cổ áo Thái tử, hung ác nhìn thật sát hắn.

“Thành thân cho trẫm!”
Ninh Giác cười ha ha, “Phụ hoàng, coi như ngài giết ta, thì ta vẫn nói câu đó.”
Hắn đã hạ quyết tâm không cưới Diệp Khuynh Vãn, nhất định phải huỷ hôn!
Hắn lúc này vô cùng hung ác, thế nhưng Ninh Kham còn ác hơn, hắn cười ghé sát tại Ninh Giác bên một câu nói, mà Ninh Giác còn đang bất cần, một chút trở nên im lặng!
Chỉ nghe Hoàng đế nói..

“Ngươi không muốn thành thân, không cưới Diệp Khuynh Vãn, cũng được! Nhưng chờ Y nhi vừa về đến đây, trẫm sẽ xử tử nàng, hoặc là trẫm không cẩn thận trong lúc chờ nàng về mà chết trước, trẫm cũng sẽ hạ chỉ bắt nàng chết theo! Ngươi có thể thử.”
Ninh Giác lạnh lùng nhìn chằm chằm mặt phụ hoàng đang gần trong gang tấc, hắn không ngờ, phụ hoàng yêu Y nhi như vậy, vậy mà lại dùng đến cái chết của Y Nhi để uy hiếp hắn!
Hắn cho rằng hắn phải thật mạnh mẽ, thế nhưng lúc hoàng đế dùng tính mạng Y nhi để uy hiếp hắn cưới người khác, tim hắn vẫn không thể ức chế mà đau nhói.

Ngay cả tính mạng hắn đều có thể từ bỏ dễ dàng, thế nhưng hắn lại không nỡ để Y nhi nhận một chút xíu nào tổn thương, cảm giác bất lực mày, làm cho hắn muốn ngạt thở.

“Phụ hoàng… Ngươi đang ép ta.”
“Ta chính là đang ép ngươi!”
Ninh Kham níu lấy cổ áo của hắn, nhẹ nhàng từng chữ câu nói cho hắn, “Ngươi không biết rằng, Y nhi tuyệt đối tin tưởng không nghi ngờ ta, hôm trước nếu không phải ta không đành lòng, lúc biết chuyện của nàng và ngươi, nàng chút xíu đã bị ta hạ độc chết!”
Ninh Kham khiến khuôn mặt Ninh Giác không còn chút máu, phụ hoàng hắn thật sự dám làm như vậy.?
Nhưng hắn giờ đang bị uy hiếp đến đường cùng.

Giống như thú dữ bị trói, bị nhốt nhìn chằm chằm cha ruột hắn!
Ninh Kham bị ánh mắt của hắn hù dọa, bỗng nhiên phải buông hắn ra.


“Nếu như không muốn ta làm như vậy, hiện tại, lập tức thành thân cho trẫm!”
Ninh Giác bị Ninh Kham đẩy mạnh ra, hắn vẫn hờ hững chỉnh lại y phục của mình, cuối cùng hai mắt nhìn vào Diệp Khuynh Vãn.

“…Cho dù là thế này, người vẫn muốn ta cưới người sao?”
Giọng nói lạnh lùng của hắn, liền giống như đến từ vực sâu!
” Diệp Khuynh Vãn một nháy mắt liền hạ quyết tâm! Nàng đẩy phụ thân của mình ra, quỳ gối trước mặt Ninh Giác, “Khuynh Vãn rất yêu điện hạ, bất luận như thế nào, đều nguyện ý gả cho ngài!”
Nàng tin rằng, chỉ cần nàng gả cho Ninh Giác, nhất định sẽ làm cho hắn thay đổi! Ninh Giác hiện tại đang u mê không tỉnh ngộ, chỉ là chưa biết điểm tốt của nàng!
Ninh Giác đột nhiên cười, tiếng cười hắn càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng thê thảm.

Một giây trước, hắn bị người hắn yêu thẳng thắng cự tuyệt, một giây sau, cha ruột dùng tính mạnh nữ nhân hắn yêu nhất để uy hiếp hắn cưới nữ nhân khác, mà nữ nhân này đến mức này còn muốn gả cho hắn… Thật sự là, còn có chuyện gì buồn cười hơn chuyện này?
Sau khi cười xong, Ninh Giác đột nhiên tiến lên một bước, xoay người nâng cằm Diệp Khuynh Vãn lên.

Một khắc này, ánh mắt hắn nhìn Diệp Khuynh Vãn, vừa u ám vừa bất cần.

Hắn dùng giọng điệu rất lạnh lùng, rất chế giễu nói, “… Kiếp trước có phải là ta ép cưới người, cho nên kiếp này vứt bỏ cũng không được?”
Ninh Kham cảm thấy đau đầu, còn may hiện tại dân chúng đều bị đuổi đi, nếu không cái này quả thực quá mất mặt!
“Người đâu! Đến đội vương miện cho Thái tử!”
“Không cần.” Ninh Giác đứng dậy, lạnh lùng cự tuyệt, sau đó từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống Diệp Khuynh Vãn, “Chắc hẳn người yêu ta như vậy, cũng sẽ không để ý việc ta quần áo không chỉnh tề bái đường với người phải không?
Diệp Khuynh Vãn mặt mày lần nữa méo mó!
Nàng cúi đầu xuống, hồi lâu mới cắn răng nói “Ta không để ý”

“Vậy còn chờ gì nữa?”
Ninh Giác cười lớn quay người, “Còn không theo ta tiến cung bái đường? Chắc hẳn phụ hoàng đã nóng lòng chờ đợi.”
Nói xong, hắn một mình tiến cung!
Diệp Khuynh Vãn không còn cách nào, chỉ có thể cắn răng đi theo, những người khác cũng chen chúc đi lên, bây giờ trong cả quá trình, không còn ai dám làm ồn, cả đám cưới mang tiếng là tiệc cưới, mà so với đám tang còn trầm trọng hơn!
Nhưng chuyện này vẫn chưa xong, khi Ninh Kham đi ngang qua hắn, Ninh Giác nghĩ đến gì đó, nói, “ phụ hoàng, đại hỉ của Nhi thần, sao không thấy Cửu đệ đâu?”
Nói xong, hắn cười lạnh, “À, cũng phải, Cửu đệ là người bận rộn, loại yến tiệc nhỏ này, không đến cũng được!”
Hắn nói nhẹ nhàng tự nhiên, thế nhưng rơi vào trong tai người hiểu là một ý khác.

Thái tử và Tề Vương, dường như muốn ồn ào rồi?
Hắn nói xong cũng đi, thế nhưng Ninh Kham tức đến ôm ngực, Thường Hi vẻ mặt đưa đám nói, “Bệ hạ à, xin ngài bảo trọng thân thế “
Ninh Kham tức giận, “Hai tên này đều đến đòi nợ trẫm, chúng đang muốn trẫm tức chết! Ninh Úc đâu, đi gọi Ninh Úc tới tham gia tiệc cưới, Thái tử đại hôn, hắn không đến cũng không nói gì là thế nào?!”
Thường Hi vội vàng phái người đi tìm, trong lòng lại đang thở dài, tình huống bọn họ lo lắng nhất, vẫn bắt đầu rồi…
Mà tất cả sự thay đổi này, đã đặt một bước ngoặt trong lòng người, kinh thành mây đen hội tụ, xem ra bầu trời sắp thay đổi.

- ---------------------------.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK