Vương Tấn điều chỉnh lại tư thế ngồi, hơi ngả về phía trước, vẻ mặt bớt phần nghiêm túc hơn, chân thành nói: “ Giống tôi tức là dậm chân tại chỗ, hài lòng với hiện trạng, rồi dần dần biến thành một ông già cổ hủ, loanh quanh chỉ biết chuyện trong xã bé tí này … nhưng cậu còn không bằng tôi, biết không?” Vương Tấn lắc đầu: “ Vì đây là quê tôi, tôi thích dưỡng lão ở đây, còn cậu, định bán phân bán gạo cả đời à. Cậu còn lạ gì cái xã này lạc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.