Reng reng reng, Trịnh Triều ợ một hơi rượu, lấy di động ra, một cái tay khác vẫn đặt lên eo cô gái bên cạnh, giọng rất có uy:” Ai đấy?” Bên kia truyền tới giọng điệu rất mất dạy:” Cha mày.” “ Mả mẹ mày chứ, chán sống hả con, thằng ...” Trịnh Triều đang ngà ngà hơi men, lập tức chửi luôn một tràng, mấy giây sau mới nhớ ra là giọng Dư Nhị, người anh em này đi một chuyến, giúp hắn kiếm khẳm, chuyến hàng này ngay cả mấy đại hộ ở Vạn Khoảnh còn không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.