Khẽ khàng khép cửa lại, tới khi phục vụ viên nhìn thấy Uông Thận Tu khép mắt lại, loại thản nhiên này chắc chắn là người không tiếc tiền. Nói với bộ đàm gắn trên vai:” Tầng 3, phòng 302, mang hoa quả và hai chai rượu vang, gọi em gái tới, giữ người lại lâu vào, khách sộp đấy.” Ở cái nơi cực kỳ tôn sùng khách này, chẳng ai lại đi hỏi tiền khách trước, hơn nữa vô số sự thực đã chứng minh, những người ăn mặc bình thường, quê mùa, thực tế lại giày chảy mỡ....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.