“ Mời vào.” Hứa Bình Thu nghe thấy tiếng gõ cửa thuận miệng đáp một câu, ngẩng đầu lên thấy Tiêu Mộng Kỳ lưng thẳng tắp bước vào, ông bỏ kính xuống, che dấu đi thị lực đã thoái hóa. Một tuổi hoa rực rỡ, một chiều tà xế bóng, từng có thời ánh mắt của ông khiến Tiêu Mộng Kỳ hiểu lầm, về sau mới nhận ra đó là ánh mắt hâm mộ tuổi xuân của cô, khép chân kính lễ: “ Cục trưởng Hứa.” “ Đừng khách khí, ngồi đi.” Hứa Bình Thu xua tay, một tuần thích...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.