Sử Thanh Hoài không dám làm trái lời lãnh đạo, gọi đội viên đi, Thử Tiêu ngõ thấy Lão Hứa khuất bóng rồi mới tới vỗ vai Dư Tội:” Người anh em, tôi không khuyên cậu nữa, lý tưởng làm gian thương của cậu sắp thành hiện thực rồi.” “ Phì, tôi thèm vào.” Dư Tội nhổ một bãi nước bọt: “ Nói với xử trưởng Nhâm hộ tôi, tôi không về đâu, tôi bị thương cần xử lý.” Du Phong ảm đạm lắc đầu, Lý Mân buồn bã, Tào Á Kiệt ôm Dư Tội một cái: “ Mạng không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.