Tiêu Mộng Kỳ đi rồi, mang theo mấy trái tim. “ Lợi hại.” Lý Mân bình luận, tặc lưỡi mấy lần, thoáng cái mà Tiêu Mộng Kỳ đã trấn áp được bốn tên kia, không phải đơn giản: “ Nếu có giáo viên như thế, tôi tình nguyện mãi mãi không tốt nghiệp.” Tào Á Kiệt cảm khái nhìn theo dáng người tha thướt đó, không bỏ được chút mong ước viển vông: Du Phong và Thử Tiêu chỉ còn biết gật đầu, mắt nhìn không chớp, quyến luyến vô hạn. “ Bào ngư, tôm hùm.” Song vẫn có tên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.