“ Chuyện này ... tôi run lắm, sợ lái xe không vững.” Dư Tội lẩm bẩm nói thẳng cảm giác trong lòng, làm Ôn Lan cười khúc khích: Lưu Ngọc Minh nói xen vào: “ Cậu đưa chị Ôn về đi, tôi và Thiên Bảo còn có việc khác.” “ À, đúng, còn có việc ...” Duẫn Thiên Bảo bị vỗ vai một cái, có chút thiếu tự nhiên phụ họa, nhìn Ôn Lan rất không vui: Ôn Lan chẳng bận tâm tới cảm thụ của hắn, xin Dư Tội điếu thuốc, khoan khoái rít một hơi, ánh mắt mông...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.