“ Được, thẳng thắn lắm, các anh không thấy là nếu xảy ra thêm chuyện thì không thích hợp à?” Tiêu Mộng Kỳ ngọt nhạt chất vấn, đứng giữa cửa điệu bộ không để cho họ đi: “ Chấy nhiều không sợ đốt, nợ nhiều chẳng cần lo.” Thử Tiêu giọng chớt nhà: Sử Thanh Hoài nghe nãy giờ không nhịn nổi nữa, hô: “ Đứng im, giờ tôi vẫn là tổ trưởng của các cậu, tôi hỏi, các cậu có còn nghe tôi chỉ huy không?” “ Chuyện công thì tất nhiên, chuyện riêng thì miễn đi.” Du Phong...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.