Trịnh Trung Lượng vẫn ăn, từ lúc vào quan tới giờ hắn ăn không ngừng nghỉ, nguyên con gà bị hắn ăn hết sạch sành sanh, tô cơm lớn vét tới đáy, như còn chưa đã, bê nguyên bát canh lên uống không còn chút nào, xoa bụng cảm khái: “ Thật thoải mái ... Thì ra ăn no cũng là một loại hạnh phúc.” Không ai cười, đều nghĩ nếu bản thân rơi vào tình cảnh này cũng chẳng khá hơn, Vương Vũ Vi quan tâm hỏi: “ Hôm qua còn chưa bị thương mà, làm sao vậy?” “...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.