“ Còn chưa đủ hợp cách, hưng phấn thế cơ à?” Hứa Bình Thu lại mang cái khuôn mặt hiền hòa ra lừa người:
Lạc Gia Long nhiều tuổi nhất, trầm tính nhất, không có Dư Tội ở đây nên hắn đại biểu đám anh em đi lên cẩn thận hỏi: “ Không thể nào có chuyện tất cả chúng tôi đều đạt chứ? Chúng tôi làm sao đủ tiêu chuẩn?”
“ Không nhất định, cậu là Lạc Gia Long phải không? Thời trung học đã có thành tựu ở mảng vi điều khiển, rất nổi tiếng trong giới yêu công nghệ, không sai chứ?”
Một câu làm Lạc Gia Long suýt lệ nóng tràn mi, vì thích thứ này mà bị cha mẹ mắng suốt ngày, nói không chịu học tập tử tế, toàn làm chuyện vô bổ, tìm đủ cách cấm đoán, nhưng hắn luôn cho rằng đó là ưu thế lớn nhát của mình, không chịu từ bỏ, cuối cùng cũng được tổ chức coi trọng.
Hứa Bình Thu vỗ vai hắn, nhìn Hùng Kiếm Phi, cái mặt thực sự là nên đóng vai mấy thằng lâu la phản diện trong phim XHĐ, hứng thú nói:” Cậu từng tham gia tranh giải tán đả võ lâm bảy tỉnh.”
“ A, đúng rồi, nhưng chưa vào được chung kết đã bị người ta đánh gục.” Hùng Kiếm Phi thành thật trả lời, không phải vinh quang gì:
“ Học võ cảnh sát chưa lâu đã dám thi đấu với dân chuyên nghiệp, có gan đấy.” Hứa Binh Thu quay sang trên Súc Sinh cao lớn như bò mộng: “ Cậu càng khá, nghe nói chỉ cần đánh nhau trong trường là không bao giờ thiếu mặt.”
Trương Mãnh ngượng ngùng cúi đầu không giống lời khen lắm, tới lượt Lý Nhị Đông, thằng tính khí hơi điên điên tưng tửng tự khoe thành tích: “ Tôi từng tham gia đội game của Bạo Phong, đội CS của chúng tôi xếp thứ 9 khu vực Hoa Đông.”
“ Ừ tôi biết, có điều thành tích bắn súng của cậu quá tệ, khi nào chơi súng thật giỏi như chơi game hẵng khoe với tôi.” Hứa Bình Thu bỏ qua tên này, tới Thử Tiêu và Bánh Đậu đều mập mạp giống anh em, hai tên này khẩn trương vô cùng, là loại bắn súng trượt bia, đánh nhau ăn đòn, không tìm ra ưu thế để tự tin:” Nghe nói hai cậu mở xới đánh cược, kiếm được trên người tôi một khoản.”
Thử Tiêu ấp úng, Bánh Đậu chỉ Thử Tiêu: “ Không phải tôi, tôi đặt xử trưởng thắng.”
“ Không tệ, đánh bạc thắng nhiều thua ít là có bản lĩnh, giờ đánh bạc trên mạng còn dữ hơn mua sắm trên mạng, các cậu sẽ có đất dụng võ thôi.” Hứa Bình Thu nói một câu cổ vũ lòng người, khiến tật xấu biến thành ưu điểm làm hai thằng béo sáng mắt:
Ngô Quang Vũ có sở trường máy móc vì cha hắn là thợ sửa xe, từ nhở lớn lên cùng dấu máy. Tôn Nghệ từng tham gia đua xe kart, bằng A lái xe, mỗi kỳ nghỉ thường thay cha hắn chạy xe khách tăng ca, ưu thế mỗi người đều bị Hứa Bình Thu liệt kê ra, làm mọi người không khỏi ngạc nhiên.
Khi tới Đổng Thiều Quân, tên này học chuyên ngành kiểm nghiệm dấu vết, lục lọi mãi không ra sở trường, không ngờ nghe Hứa Bình Thu hỏi:” Khi nộp cảm thụ tâm đắc, chủ đề của cậu là nhân quyền của nghi phạm, sao lại có hứng thú với chủ đề này?”
Đổng Thiều Quân đứng nghiêm, cao giọng đáp: “ Tôi cho rằng quyền lợi con người là bình đẳng, sinh ra tội phạm chủ yếu là do xã hội bất bình đẳng, bất công gây bất mãn, bởi thế chúng ta không đặt tâm thái bình đẳng với nghi phạm, sẽ không phải cảnh sát tốt.”
“ Rất tốt, tôi hi vọng mười năm sau nhìn thấy cậu vẫn kiên trì suy nghĩ của mình.” Hứa Bình Thu đi tới người cuối cùng:
Uông Thận Tu là tên mặt trắng nổi tiếng toàn khóa, cũng không phải đẹp trai quá mức, mà mặt đặc biệt trắng, tự biết mình biết người nói: “Tôi không có sở trường gì.”
“ Ai nói thế, đẹp trai thế này là ưu thế lớn đấy, cậu là Lả lơi vô tội phải không? Phong cách của cậu rốt cuộc gây kinh động sở công an tỉnh rồi.”
Hứa Bình Thu đùa giãn nói ra tức thì khiến đám anh em cười hô hô, còn Hán Gian mặt đỏ bừng: “ Được rồi, bây giờ tôi bố trí nhiệm vụ đầu tiên, đó là bảo mật, các cậu sẽ tiếp nhận huấn luyện liệt vào bí mật cấp A toàn tỉnh, ai tiết lộ, toàn bộ bị đuổi ra ngoài. Thứ hai là sau tết tập hợp ở sân bay quốc tế Vũ Túc, dùng CMT nhận vé máy bay, thời gian, địa điểm bảo mật ... Thứ ba, chính là về ăn Tết, đây là Tết cuối cùng các cậu mặc cảnh phục. Tôi nhấn mạnh lần nữa đó là phải bảo mật, chủ nhiệm Giang, giảng cho họ nghe tầm quan trọng của bảo mật.”
Trong ánh mắt kích động của đám học viên, chủ nhiệm Giang nghiêm khắc giảng giải, kể cả người nhà thân thích bạn bè, cho tới bạn gái ngủ cùng giường đều không được tiết lộ. Đối với hai chữ bí mật, đám trẻ tuổi khí huyết phương cương đều rất tò mò, đều rất khao khát sùng bái, nghĩ tới những việc to tát.
Đúng thế, giống đội ngũ điệp viên ngầm, ngầu như vậy có ai không thích, ai chẳng mê cảm giác đặc biệt hơn người, nhất là mấy anh chàng địa vị rễ cỏ khao khát được thừa nhận này.
“ Còn có một chuyện nhỏ nữa.” Hứa Bình Thu tiếp lời Giang Hiểu Nguyên: “ Các cậu không thấy đội ngũ này thiếu mất nhân vật linh hồn à?”
“ Đúng rồi, thiếu Dư Nhi thì còn gì hay nữa.” Bánh Đậu tán đồng ngay:
“ Về nhà mất rồi, hay là gọi cậu ấy đi.” Trương Mãnh kiến nghị:
“ Nhưng tìm Dư Nhi khó lắm, có khi về quê rồi thì sao?”
“ Đáng lẽ hôm nay phải giữ thằng đó lại:”
Hứa Bình Thu nhìn phản ứng của mọi người thực sự không hiểu chàng trai hết sức bình thường ấy lại có thể khiến nhiều cá tính đặc biệt coi là thủ lĩnh như vậy: “ Đáng tiếc, xem ra thông minh quá không phải chuyện tốt, cậu ta bỏ lỡ cơ hội.”
Đám học viên theo yêu cầu của Giang Hiểu Nguyên đồng thanh đọc điều lệ bảo mật một lần, có lẽ là do adrenaline kích thích quá mạnh, chẳng mấy chốc cả Trương Mãnh và Hùng Kiếm Phi đầu óc chậm chạm cũng thuộc lòng.
Đúng là tinh anh có khác, đãi ngộ hơn người, tất cả được lệnh về KTX thu dọn đồ đạc, sẽ có xe đón tới ga tàu, làm mấy anh em hưng phấn hận không thể ngay bây giờ tới khu tập huấn ...
Khi Hứa Bình Thu rời khỏi tòa nhà, có hai người lén lút bám theo, quay đầu nhìn thì ra là Đậu Hiểu Ba và Nghiêm Đức Tiêu: “ Có chuyện gì?”
“ Xử trưởng, tôi biết Dư Tội ở đâu, cậu ấy bây giờ chắc chưa rời tỉnh thành ...” Thử Tiêu khẳng định: “ Bọn chúng tôi mỗi người đến từ một nơi khác nhau, tính cách khác biệt, nếu không có cậu ấy, đã không thành anh em như bây giờ.”
“ Đúng đấy ạ, nhất định không thể thiếu Dư Tội, nếu không sức chiến đấu của đội ngũ sẽ giảm một nửa.” Bánh Đậu phụ họa:
“ Được, coi như nể mặt sự tiến cử của các cậu, tôi cho cậu ta một cơ hội nữa.” Hứa Bình Thu phất tay dẫn hai người lên xe cảnh sát, truy đuổi Dư Tội.
Chiếc xe cảnh sát chạy trên đường Tân Hà, chỉ có ba người, lái xe là Hứa Bình Thu, sắp tới giờ cao điểm, đường bắt đầu tắc, mỗi lần dừng đèn đỏ, ông ta đều nhìn đồng hồ, từ trường cảnh sát đi ra tới giờ đã 40 phút, vậy mà đi được hơn 20 km.
Nhìn dòng xe còn dài phía trước, Hứa Bình Thu liên tục xem đồng hồ, lòng rất sốt ruột, chính ông ta cũng ngạc nhiên, không ngờ mình hứng thú với chàng trai có cái tên kỳ lạ ấy như thế, giống như khi tìm được manh mối trọng yếu của đại án, hưng phấn tới muốn đích thân xác minh. Nếu như sáng tạo một vũ đại cho đám học viên không tuân thủ quy củ này, không biết có thể tỏa sáng đặc sắc ra sao, thật khiến người ta mong đợi.