Ngõ cũ sâu hun hút không biết có từ thời nào, sàn lát gạch đã dập nát gần hết, tường thành thiên hạ của rêu xanh, nhà chỗ thì mái cong kiểu cổ, chỗ thì lắp cửa kính, cũ mới lẫn lộn, chẳng có ý cảnh cổ kính, chỉ thấy lộn xộn, đâm ra chẳng còn giá trị khai thác du lịch. Người sống ở đây không nhiều, đa phần cho bệnh nhân thuê trọ. “ Sao thế?” Lý Nhị Đông thấy Dư Tội đột ngột dừng lại phanh gấp hỏi: Dư Tội ngẩng đầu lên trời, lỗ mũi phập...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.