Tới chọn người là Hứa Bình Thu trưởng ban hình sự sở công an tỉnh và Sử Thanh Hoài chủ nhiệm phòng nghiên cứu tội phạm. Loại chuyện này vốn chẳng cần hiệu trưởng ra mặt, có điều là một vị xử trưởng tỉnh tới thì không thể không tới. Nên biết sở công an tỉnh có một sở trưởng, 4 phó sở và 4 xử trưởng, 9 người đó là ban bệ chỉ huy tối cao của của hệ thống công an toàn tỉnh, Hứa Bình Thu lại còn là vị có tư cách lão thành nhất.
Chưa kể Hứa Bình Thu cũng là học viên tốt nghiệp trường cảnh sát tỉnh, nên mới kinh động tới cả hiệu trưởng Vương Lam năm nay đã 60 phải tới trường trong ngày trời lạnh thế này.
Hai người tới tuyển mộ cũng đang nhìn qua cửa sổ, đàm học viên ngồi thẳng lưng cứ như xếp đội hình, cảnh đó làm người ta không nhịn được cười. Hứa Bình Thu không khỏi nhớ lại khi mình rời trươngf, tuy lúc đó ngáo ngáo ngơ ngơ, nhưng cũng khí huyết phương cương, kiêu ngạo tự tin y như vậy.
Chỉ là không biết trong này có người mình cần không.
Cửa phòng học mở ra, vị hiệu trưởng già tóc bạc lưa thưa Vương Lam đi đầu dẫn đường, đoàn người nối nhau đi vào, chỉ đạo viên nhiệt tình giới thiệu: “ Các em, tôi giới thiệu cho mọi người, đây là đồng chí Hứa Bình Thư trưởng ban hình sự sở tỉnh, tiếp theo hoan nghênh xử trưởng Hứa phát biểu vào câu.”
Tiếng vỗ tay rào rào, không ít học viên mắt suýt hét lên, vừa nhiệt tình vỗ tay vừa bàn tán rôm rả. Cái lớp vừa đóng giả học sinh ngoan không lâu tức thì nhốn nháo, còn có cả người nhấp nhổm đứng dậy nhìn cho rõ, ai bảo người tới là Hứa Bình Thu, cán bộ tỉnh xuống đã ghê gớm rồi, đằng này còn là một truyền thuyết sống đứng trước mặt.
“ Chú ấy là Hứa Bình Thu Thật sao, có phải chính là Hứa Bình Thu, người phá vụ án giết người liên hoàn à? Tôi có nghiên cứu vụ án đó.”
“ Chắc là thế, chứ có bao nhiêu Hứa Bình Thu?”
“ Đúng thế, tôi xem ảnh rồi, tư liệu nội bộ trong máy vi tính của cha tôi.”
“ Oa, có phải sau này chúng ta làm hình cảnh đều do chú ấy lãnh đạo không?”
“ Đương nhiên, chú ấy là đại ca trong giới hình cảnh đấy, người thường không gặp nổi đâu.”
“ Ôi, gặp mặt không bằng nghe tên, trông có vẻ giống ông già đau khổ ngày đêm lo nước thương dân quá, tôi cứ nghĩ phải oai phong lẫm liệt lắm cơ.” Chẳng biết là cô nữ sinh nào giọng có vẻ vỡ mộng làm người ta không nhịn được cười:
Trong tiếng thì thào của học viên phía dưới, nhân vật tâm điểm của những cuộc bàn tán đi lên bục giảng người tầm thước, mặt hơi đen, trông tuổi chừng trên dưới 50 thôi mà trán hằn nếp nhăn ngang dọc, đúng là dấu hiệu lo nước thương dân, câu kia do một nữ sinh nói, khiến cả làm cười rúc rích. Chỉ đạo viên cảnh cáo mấy câu yêu cầu nghiêm túc, nhưng Hứa Bình Thu lại cười rất hiền, vỗ tay ra hiệu yên tĩnh, mở màn:” Xin lỗi mọi người, tướng mạo của tôi làm mọi người thất vọng.”
Tiếng cười càng lớn, có điều sau đó là tràng vỗ tay vang đội, bị sự thân thiết của Hứa Bình Thu rút ngắn khoảng cách.
Hứa Bình Thu lại lần nữa ra hiệu im lặng: “ Nghiêm khắc mà nói chúng ta là đồng nghiệp, tôi lại còn tốt nghiệp trong trường, mọi người đều là đàn em của tôi, tôi biết mọi người hứng thú nhất là mấy vụ án lớn kia, đáng tiếc chúng ta ở đây không thể thảo luận vụ án. Có điều đừng nản, tôi nghĩ có một ngày, trong số các bạn sẽ sẽ có người ngồi cùng phòng với tôi phân tích vụ án, có lẽ sẽ có rất nhiều người đi tới vị trí của tôi, khuôn mặt trẻ trung của các bạn sẽ có nhiều nếp nhăn lo nước thương dân này.”
Không ngờ bị nghe thấy, cô nữ sinh kia xấu hổ cúi mặt xuống, hai vai rung rinh, tiếng cười càng không thể kiểm soát. Đám học viên trẻ vỗ đỏ rát tay, với vị cảnh sát thành truyền kỳ này, người đi sau luôn mang lòng ngưỡng mộ, hơn nữa còn là học trưởng hiền hòa như thế.
Vỗ tay hăng nhất là một nữ sinh hồi hàng thứ ba, mặc áo len dệt kim cao cổ đỏ rực như ngọn lửa, ánh mắt Hứa Bình Thu ngay lập tức chú ý cô gái dung mạo vô cùng xuất chúng đó thu hút. Mọi đường nét trên gương mặt nhỏ nhắn hình trứng ngỗng đó đều không chê vào đâu được, từ chiếc mũi dọc dừa tới môi xinh chúm chím, đặc biệt là hàng mi dài cong vút và long lanh khiến người ta khó dời mắt, đang ôm trong tay cuốn sách lớn màu đen, hai mắt sáng long lanh nhìn ông ta, một vẻ đẹp không góc chết.
Cho dù trái tim sắt đá qua trui rèn của Hứa Bình Thu cũng thoáng chốc rung rinh, cảm giác như nhìn thấy mối tình đầu, tất nhiên mối tình đầu của ông chẳng thể xinh đẹp như thế song không cần hoài nghi đây là hoa khôi mà ở bất kỳ bộ phận nào cũng tỏa sáng rực rỡ.
Có điều ánh mắt Hứa Bình Thu chỉ lướt qua rất nhanh, tự động loại bỏ, cô gái này quá nổi bật, không phải người mà ông ta cần tìm.
Trong hoàn cảnh hài hòa luôn có tiếng nói không hài hòa, Bánh Đậu, chính là anh chàng má phính lại khấp khởi hi vọng nói nhỏ với Dư Tội:” Này, Dư Nhi, có vẻ thân thiện đấy.”
Trái ngược lại hoàn toàn với người khác, Dư Tội nhìn ông già này ngay lập tức nheo mắt cảnh giác: “ Thiện cái rắm, làm cảnh sát ai chẳng có hai bộ mặt, đừng nhìn vẻ ngoài mà đánh giá.”
“ Cậu mới là thằng hai mặt, tôi thấy chú già này không tệ.” Bánh Đậu khẳng định, tuy tuổi Hứa Bình Thu chưa tới mức gọi là ông già, nhưng nếu đem so với đám học viên tuổi trên hai mươi tràn trề năng lượng sống này thì đúng là già cả xuống sắc rồi:
Dư Tội phát bực:” Thôi đi, người bắt tội phạm mà hiền được à? Huống hồ là nhân vật trống cả đám tội phạm hung ác vào tù! Đừng nói ngu nữa!”
Câu này tức thì cảnh tỉnh Bánh Đậu, phải thôi, người này là thần tượng của đám học viên, đã tóm không biết bao tên tội phạm cùng hung cực ác thì làm sao mà hiền lành được, nghĩ tới đó hắn nhìn anh già hiền hóa đó thêm vài phần.
Nhìn bề ngoài rất là hiền hòa dễ gần, làm không khí sôi động ngay lập tức, Hứa Bình Thu nhìn một vòng đám học viên còn đang phấn chấn, lớn tiếng cổ động: “ Tôi tới đây là có việc thương lượng, dùng ngôn tử trong phim ảnh cũ mà nói, đó là tôi mang nhiệm vụ tổ chức giao phó, vai mang trọng trách lãnh đạo ủy thác, mục đích rất đơn giản, lựa chọn trong số các bạn một nhóm tinh anh bổ xung vào đội ngũ hình cảnh tuyến đầu, nơi gian khổ nhất, nguy hiểm nhất, mọi người có tự tin không?”
“ Có!” Tiếng đáp không nhiều lắm, nhưng hô vang nhất là nữ sinh kia, chính là cô gái cực kỳ xinh đẹp, hô xong mới nhận ra là giọng mình quá cao, quá nổi bật, khiến nhiều người đưa mắt lườm.
Chứ còn sao nữa, ăn no rửng mỡ à, ai lại tranh tới chỗ gian khổ nhất nguy hiểm nhất. Thấy người thì thầm nghị luận, nữ sinh đó kiêu kỳ hừ một tiếng, cáu cằm xinh xinh hất lên, tựa hồ xem thường học viên khác giác ngộ quá thấp.
Phòng học lắng xuống rất nhanh.