“ Đi nào, tới bữa tiệc chơi một lúc.” Dư Tội đứng dậy chỉ áo sơ mi, quần âu, miễn cưỡng trông chấp nhận được, y khuỳnh tay, Tiêu Mộng Kỳ lườm một cái song không phản đối, khoác tay y đi ra ngoài, trông nghiễm nhiên như đôi tình nhân đi thuê phòng: “ Hay là gọi mấy phóng viên tới lấy cớ đi vào, dáng vẻ anh thế này khó lắm.” Tiêu Mộng Kỳ đả kích: “ Đánh cược không, chỉ cần cô đừng lên tiếng, mất ba phút tôi đưa cô vào.” Dư Tội nhướng mày lên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.