Lâm Vũ Tịnh nhéo thằng béo thêm cái nữa nhưng cũng không giận, thằng nhóc vô lại từ lúc về nhà là mặt dày bám theo cô, phần nào quen rồi, chỉ coi như đứa em trai nói hết sức bình thản:” Cách ăn mặc này là thích hợp, dễ dàng làm giảm sự cảnh giác của người đối diện.” Thử Tiêu nghĩ khác :” Tính cảnh giác giảm xuống, nhưng mà tỉ lệ quay đầu quá cao, dễ xảy ra chuyện lắm.” “ Chưa chắc, cậu nhìn ra đường xem.” Lâm Vũ Tịnh chỉ ngoài đường: À, Thử Tiêu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.