Mấy đội viên đội chống trộm cắp đường phố cười rộ vây quanh Kiều Tiểu Thụy, Dương Khương móc ra mấy tờ giấy ăn cho hắn lau mặt. Kiểu Tiểu Thụy như gặp ma, bất chấp sau lưng là đống rác, cứ liên tục lùi lại. “ Đừng sợ, chúng tôi tuy làm công lâm thời song cũng là cảnh sát.” Dương Khương trở giọng, cái thân phận này cũng hay, thích thì nói mình là cảnh sát, chả ai cãi được, không thích thì bảo không phải, cũng chẳng sai, bọn họ đâu ở trong biên chế: “ Cảnh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.