Dư Tội chào thua, đám đồng đội này chả có tinh thần tập thể gì, toàn ăn trong rào ngoài, chỉ Tiêu Mộng Kỳ: “ Cô ấy bỏ sót một vụ án.” “ Thế à?” Ánh mắt Tiêu Mộng Kỳ rất hoang mang: “ Cô nói thử xem ...” Dư Tội nhếch môi: “ Anh chắc chứ ...” Tiêu Mộng Kỳ nhíu mày nghi hoặc chỉ nhận được nụ cười nhẹ của Dư Tội, đột nhiên bật cười, thái độ thay đổi hẳn:” Ok, còn thiếu vụ án nữa, mọi người đoán xem.” Thử Tiêu nhảy dựng lên như sợ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.