Người ta đã biết điều đã hạ mình tới mức đó rồi, Thử Tiêu còn chưa bỏ qua, vặn vẹo: “Trước kia bán thì tính thế nào?” Trương Tố Văn làm bộ tội nghiệp:” Em mới bán vài ngày thôi, anh tha cho em.” “ Láo, không thành thật à?” Thử Tiêu chỉ tay vào mặt đối phương, cái trò vờ đáng thương này làm sao qua mắt được hắn:” Bán quần áo ở chợ đều nói là chính hiệu, tin được không? Khắp phố bán rau đều nói là rau sạch, tin được không?” “ Không, không ạ ...”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.