“ Có phải cậu đang tìm sơ hở của hắn?” Lạc Gia Long nhìn quanh một hồi, chẳng nhìn ra cái gì: “ Anh nói đúng rồi, tôi không tin có ai lại hoàn toàn xấu hết, vậy với người xấu thì đâu là nơi tâm lý hắn còn hoàn chỉnh, đó là sơ hở tôi muốn tìm.” Dư Tội tay vuốt ve cái ghế, không rõ là loại gỗ gì, nhưng kiểu dáng thì cổ lắm rồi, nhiều chỗ đã được sờ tới bóng như sắc ngọc: Lạc Gia Long không muốn thua kém người anh em này, khổ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.