Điện thoại biến thành tút tút, ánh mắt Biện Song Lâm đờ ra, mười năm chờ đợi, giây phút bao thù tựa hồ không nhiều khoái cảm như hắn nghĩ, trống rỗng là cảm giác duy nhất lúc này. Một cánh tay đưa ra lấy di động của Biện Song Lâm, ném xuống đất dẫm nát, đó là tên béo lùn mặt mày bặm trợn. Lúc này Biện Song Lâm ở trong tầng hầm, đèn sáng chói mắt, giống không khí trong trại giam, giữa phòng là một ông già, áo lụa xanh, sau lưng có một người không rõ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.