Hai cô gái tiễn Tế muội tử tận xuống lầu, nhìn cô gái nhỏ bước chân vội vã như sợ muộn, Âu Yến Tử cảm thán: “ Ôi không đi học như Tinh Tinh cũng là một loại hạnh phúc, chả phải nghĩ gì nhiều lại tự mình có thể kiếm tiền, không như chúng ta trông vào đồng lương chết đói, muốn kiếm thêm lại ngại cái nọ cái kia.” “ Đi thôi, thức ăn nguội mất.” An Gia Lộ kéo Âu Yến Tử về nhà, chia nhau ăn: Âu Yến Tử khen không ngớt miệng: “ Lần sau...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.