Chiếc xe đắt tiền rời khỏi biệt thự, Lưu Ngọc Minh đứng đợi khi không thấy bóng dáng nữa mới vội vàng lên lầu, hất đầu đuổi y tá ra ngoài, ngồi xuống giường, vén tấm chăn mỏng lên nhìn vết thường mà đau lòng. Ôn Lan giật lại chăn che người, bực mình nói: “ Có gì mà nhìn, nhìn mấy lần rồi.” “ Em bị thương nặng như thế, khi về tới đây không còn tri giác nữa.” Lưu Ngọc Minh lẩm bẩm, cứ nghĩ tới ngày hôm đó lòng lại ớn lạnh: “ Còn may có bác...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.