Trong căn phòng nhỏ kéo kín rèm nửa sáng nửa tối, một thanh niên ngồi cúi gằm mặt trên ghế sô pha, đối diện ba người đứng như trời trồng, không khí có phần quỷ dị. “ Suỵt!” Lâm Vũ Tịnh khẽ đặt tay lên môi ra hiệu hai người còn lại im lặng, ngồi xuống bên cạnh Dư Tội, đưa tay vuốt mái tóc bù xù của y, ôn tồn nói: “ Không sao, không sao hết, chuyện qua rồi, do thiết bị có vấn đề, không phải lỗi của ai cả … từ từ thôi, đừng vội, bình...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.