Mục lục
Dư Tội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đáng tiếc tài năng bài bạc của Bánh Đậu và Thử Tiêu không thể đem ra khoe trên hồ sơ, sắp tốt nghiệp, thực tập và công tác trở thành tâm bệnh càng lúc càng nặng. Nghiêm Đức Tiêu nhìn bảng biểu, điền từng mục một, rất đơn giản, họ tên nguyên quán cùng mấy câu hỏi chính trị, vô cùng khách quan, ví như hỏi vì sao làm cảnh sát chẳng hạn? Đương nhiên là trừ bạo an dân, bảo vệ xã hội hài hòa. Hắn vừa chuẩn bị điền thì một cái tay sau lưng vươn ra cướp lấy bảng biểu, chẳng xem mà vo viên đút túi, bỏ đi chẳng nói chẳng rằng.

Thử Tiêu định đập bàn đứng dậy hỏi tội thì nhận ra tên ác nhân đó là Dư Tội, ỉu xìu ngồi xuống hỏi: “ Bánh Đậu, tên đó sao thế? Khuynh hướng nhân cách có vấn đề à?”

“ Chả làm sao cả, không phải nhân cách của nó có vấn đề mà bản thân con người thằng đấy có vấn đề.” Đậu Hiểu Ba cười hô hố, đám học viên cảnh sát bọn họ công kích nhau cũng dùng thuật ngữ chuyên nghiệp:

“ Mà sao cậu ta không nhận bản đăng ký nhỉ? Chưa nói cái khác nếu đơn thuần luận thể năng thì Súc Sinh cũng không so được mà, cậu ta là số một trong lớp.” Thử Tiêu nhìn theo Dư Tội đã khuất sau chỗ rẽ, rõ ràng y nói thật, không định tham gia:

Bánh Đậu giang tay: “ Tôi cũng có nhận đơn đâu, cậu hỏi vớ vẩn gì thế, dù có cơ hội ở lại tỉnh thành cũng đến lượt bọn mình chắc?”

“ Chẳng may có thì sao, tôi nói là may, như vừa chia bài đã được sảnh thùng ấy, không phải ngầu à?” Thử Tiêu cũng biết điều ấy, nhưng chỉ cần có tia hi vọng ở lại tỉnh thành, ai chẳng muốn bấu víu vào: “ Nếu được tuyển trúng sẽ không cần về quê, ở cái trấn chúng ta muốn vào biên chế phải mấy năm, mà chưa chắc đã vào được, về làm gì? Nửa đêm ra đường tuần tra, khác gì chịu tội, lại còn chẳng kiếm được tiền, một tháng lương nghìn hai, kém cả công nhân vệ sinh ... Ê, đợi tôi với, chạy cái gì?”

Thấy người anh eo Bánh Đậu chẳng nói gì đã chạy mất, Thử Tiêu vội đuổi theo, khi chạy xuống thang vô tình thấy đôi Giải Băng và An Gia Lộ đứng ở hành lang trò chuyện với nhau. Thử Tiêu nhe răng cười với An mỹ nhân, yêu cái đẹp thì ai chẳng có, chỉ là An mỹ nhân coi hắn như không khí, làm Thử Tiêu trúng nội thương.

Đuổi kịp Bánh Đậu và Dư Tội, cái mồm nát của Thử Tiêu bắt đầu than vãn, vẫn là mấy câu đó: “ Dư Nhi, vẫn biết khả năng không cao, nhưng chẳng may gặp vận không phải thay đổi cuộc đời à? Học viên tốt nghiệp trường cảnh sát tỉnh trừ người có nhà ở tỉnh thành có cơ hội ở lại trước, dù phân phố thì đa phần là đồn công an và đội hình cảnh cơ sở, các cậu nói xem, chẳng may giải quyết hộ khẩu với nhà ở thì đỡ được bao năm phấn đấu.”

Dư Tội bực mình quay ngoắt lại, Thử Tiêu giật nảy mình không dám nói nữa, trong ba người thì Dư Tội ít tuổi nhất, nhưng là người có uy nhất, bọn họ không phải cùng phòng, một lần y nhìn thấu kỹ thuật đánh bài của Thử Tiêu và Bánh Đậu, cả ba mới trở nên thân thiết.

Chứ còn không à, nhìn Dư Tội giúp Thử Tiêu chỉnh lại cổ áo, rất chững trạc, lão thành nói: “ Anh Thử Tiêu, tôi thấy anh không phải người tầm nhìn hạn hẹp, anh tự thấy mình có khả năng không?”

“Người ta là xử trưởng cơ mà, chẳng lẽ lại trắng trợn lừa chúng ta?” Thử Tiêu vớt vát hi vọng:

“ Vậy để tôi kể cho anh một câu chuyện để anh tự suy luận ... Chuyện kể thời Xuân Thu Chiến Quốc, có quốc quân một tiểu quốc chư hầu muốn gả con gái, bỏ vạn lượng vàng làm của hôi môn, tuyển một đồ tể làm phò mã, nhưng vị đồ tể kia kiên quyết không lấy công chúa. Anh suy luận xem, nguyên nhân ở đâu?” Vẻ mặt Dư Tội không hề đùa:

“ Ở đâu, đây là chuyện tốt mà.” Thử Tiêu có chút mơ hồ, quay sang hỏi Bánh Đậu:

Bánh Đậu cũng cảm giác chuyện này có vấn đề mà không nói ra được, gãi đầu: “ Đúng thế, cậu lại bịa chuyện lừa chúng tôi à?”

“ Đây là câu chuyện có thật được ghi chép trên sử sách, bất học vô thuật.” Dư Tội mắng:

“ Vậy vấn đề ở đâu?” Hai thằng béo cùng trừng mắt với Dư Tội, không nghĩ ra được:

“ Còn ở đâu nữa, hàng giảm giá không phải hàng tốt, hàng đem tặng có thể là hàng tốt được không? Tên giết lợn bán thịt còn suy ra, hắn ta bán thịt giá cao thì người ta tranh nhau mua, thịt qua đêm giảm giá không ai hỏi, món thịt người đem tặng này, tuyệt đối không phải thịt tốt .... Sự thực là thế, gặp con gái của vị quốc quân mới phát hiện là xấu xí vô cùng, nhìn một cái cũng có thể gặp ác mộng.” Dư Tội giáo dục hai tên cao lớn hơn mình, tuổi nhiều hơn mình, đầu óc lại chậm chạp: “ Luận cổ suy kim, bằng vào hai miếng thịt các anh, thấy có cơ hội ở lại tỉnh thành không? Ở lại là may rồi họ còn cho cả nhà, chuyện này còn phải dùng não nghĩ à? Dùng mông mà nghĩ cũng thấy không thể rồi.”

Hai tên béo mắt đảo qua đảo lại, nghĩ một cái thấy đúng thật, Thử Tiêu lại muốn hỏi, bị Dư Tội chặn lại: “ Người trúng tuyển chưa chắc phải chuyện tốt lành đâu, nói không chừng là đi báo cáo một cài bị người ta sai đi ngày ngày xuống cống vớt xác đấy, còn là xác không đẩy đủ. Không thì tối tối đi trông nhà xác, không tán được gái, nữ quỷ chắc không ít.”

Thử Tiêu sợ rồi, khẩn trương xua tay: “ Đừng nói, đừng nói nữa, khẩu vị của tôi chưa nặng tới thế.”

Dư Tội chỉ Bánh Đậu quyết dọa cho hắn vãi đái mới thôi: “ Anh cũng muốn đi đúng không, có nhớ tỉ lệ thương vong của hình cảnh tuyến đầu là bao nhiêu không, gần 10%. Bằng vào ngữ như anh, chạy không nổi, đánh không được, thế thì anh đi làm gì? Để gia tăng tỉ lệ thương tật cho tổ chức à?”

Toàn thân Bánh Đậu nổi gai ốc, lắc đầu quầy quậy: “ Đừng mở cái mồm quạ của cậu ra nữa, nghe sợ bỏ mẹ, tôi có định đi đâu.”

“ Vậy mới là đúng, về huyện, về trấn, làm cảnh sát nhỏ thôi, số phận chúng ta là thế rồi, về quê làm đầu gà còn hơn làm đít trâu, tán lấy em gái xinh xắn, ăn tí tiền đút lót, sống có phải là nhàn nhã không? Sao các anh nghĩ không thông nhỉ? Muốn ở lại tỉnh thành á, khóa chúng ta có không biết bao nhiêu gia đình nhà giàu con cái cán bộ công an, chuyện tốt không tới lượt các anh đâu. Đi thôi, ăn cơm, lát đã phải xếp hàng.”

Dư Tội nói xong quay đầu đi, hai người kia tự nhiên đi theo, đã hoàn toàn bị thuyết phục.

Ba người tranh thủ còn sớm ăn cơm, đợi ăn xong mới thấy bạn học đi vào nhà ăn, hôm trước cả ba phối hợp thắng của Súc Sinh Trương Mãnh không ít, Dư Tội hơi áy náy, lấy thẻ cơm trên người Thử Tiêu ném cho Trương Mãnh, tên đó cũng thực sự là giật gấu vá vai rồi, đang cầm thau cơm lượn lờ định ăn chực ai một bữa, không khách khí cầm lấy luôn, chẳng cám ơn một câu. Thử Tiêu không vui làu bàu oán trách Dư Tội lúc lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK