Đuổi từ sảnh ra tới hành lang, từ hành lang tới lối đi an toàn, đuổi tới tầng một, nhìn nữ nhân đó như con thỏ kinh sợ nhấc váy bỏ chạy, Uông Thận Tu thi thoảng lại hét: “ Hàn Tiếu ... Chị đứng lại.” Tiếng hét chỉ mang lại thêm đau đớn, không có hiệu quả gì, nhưng Uông Thận Tu không muốn từ bỏ, một mực truy đuổi. Đó là ký ức chôn vùi sâu nhất trong lòng hắn, lúc này sống lại, càng rõ ràng hơn bao giờ hết. Đúng, cô gái đó chính là Hàn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.