Mục lục
Lục Địa Kiện Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bộp!

"Đau đau đau đau..."

Tổ An ôm nắm đấm, nước mắt chảy ào ào.

Chẳng thấy có gì khác biệt so với trước đây! À không đúng, vẫn có chút khác nhau, đó chính là bây giờ trên da hắn xuất hiện đường vân của chín toà trận pháp vô cùng rườm rà phức tạp, mỗi trận pháp đều trống rỗng, phân bố khắp người hắn theo thứ tự, giữa các trận pháp có những đường liên tuyến nối với nhau.

Rất nhanh sau đó những đường vân trận pháp ẩn vào da thịt hắn rồi chậm rãi biến mất, Tổ An gấp gáp, cũng may sau đó hắn lại có thể nhìn thấy những trận pháp này như thể có khả năng nhìn xuyên thấu.

"Những trận pháp này rốt cuộc là cái gì?" Tổ An chú ý thấy trận pháp nằm dưới cùng xuất hiện một chút xíu vật chất vàng, lại nghĩ tới đặc điểm của môn công pháp này mà trước đó lão đầu thần bí giới thiệu, nhìn lại nắm đấm đang chảy máu đầm đìa, Tổ An đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ:

Cái thứ công pháp thấp kém này thật sự phải bị ăn đánh mới có thể tăng công lực lên!

Kiếp trước có kinh nghiệm chơi game phong phú, hắn rất nhanh đã hiểu được chỉ cần vật chất vàng lấp đầy chín toà trận pháp trên cơ thể thì hắn sẽ được thăng cấp. Mà loại vật chất vàng này hiển nhiên là phải bị đánh mới được nhận.

Vì nửa người dưới...phi, vì hạnh phúc nửa đời sau của mình, cho dù công pháp này có thấp kém đến cỡ nào thì hắn cũng phải luyện thôi.

Tổ An cắn răng, lại vung tay đấm một đấm vào tường.

Lần này tuy cũng rất đau nhưng vật chất vàng trong trận pháp gần như không hề tăng lên, Tổ An nhìn nắm đấm, cũng hiểu được đại khái chuyện gì vừa xảy ra.

Khác với nắm đấm thứ nhất, nắm đấm thứ hai là do ý thức chủ quan của hắn dẫn dắt, tiềm thức trong cơ thể sẽ bảo vệ bản thân mà thu lại một phần lực đạo, hiệu quả đương nhiên không tốt bằng lần đầu.

Xem ra con đường tự ngược không khả thi rồi, chỉ có thể bị người khác đánh mới mạnh lên được, rốt cuộc thì nên tìm ai đây?

Mẹ kiếp, vì sao càng nghĩ càng thấy đê tiện thế này?

Đang lúc tâm phiền ý loạn, Tổ An chợt nhìn thấy một con chuột bò ra ngoài kiếm ăn, trong lòng hắn không khỏi càng thêm tức giận, làm cô gia thật là khổ cực, phòng ở cũ nát thì thôi đi, lại còn có chuột!

Tổ An lập tức nhấc chân đá con chuột văng ra khỏi cửa sổ. Khi hắn còn đang cảm thán công phu của mình không kém ai thì cửa phòng đột nhiên bị đá văng.

"Là ngươi vừa ném con chuột này?"

Giọng nói thanh thuý vang lên, một thiếu nữ xuất hiện bên song cửa, thân ảnh mảnh khảnh nhỏ nhắn, môi đỏ răng trắng, mái tóc ngắn ngang vai, tóc mái rũ trước trán chạm đến mi mắt.

Nếu không phải trên tay nàng vẫn đang cầm con chuột, Tổ An sẽ cảm thán một tiếng thật là một thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu.

Thấy con chuột không ngừng kêu chít chít, Tổ An hảo tâm nhắc nhở: "Coi chừng chuột cắn ngươi đó."

"Ta không sợ mấy thứ này." Thiếu nữ vừa dứt lời đã bóp một cái, con chuột kêu thảm một tiếng rồi ngoẹo đầu không còn khí tức.

Tổ An nuốt nước miếng, mẹ nó đây mà cũng là nữ nhân hả?

Thiếu nữ kia tiện tay ném con chuột ra khỏi phòng rồi bình chân như vại lau chùi bàn tay, sau đó gương mặt lạnh như sương băng nhìn chằm chằm vào hắn: "Không biết tỷ tỷ nghĩ gì mà mang ngươi trở về lại không trách phạt."

Tổ An đang định hỏi tại sao bên ngoài lại có tiếng nhai nuốt, nghe nàng nói vậy hắn lập tức giật mình: "Tỷ tỷ?"

Lúc này hắn mới nhận thấy gương mặt nàng giống Sở Sơ Nhan mấy phần, chỉ là tuổi tác nhỏ hơn nhiều. Hình ảnh Nhị tiểu thư Sở gia Sở Hoàn Chiêu từ từ hiện lên trong trí nhớ, chỉ là hắn không hiểu vì sao nhị tiểu thư lại có cái tên khó nghe đến vậy.

Thiếu nữ trước mắt mặc áo da bó sát để lộ vòng eo thon thả, mông nhỏ cong lên, phối hợp với cây roi da đeo bên hông trông như một quả ớt, hoàn toàn khác biệt với tỷ tỷ lạnh như băng của nàng. Không biết vì sao hai tỷ muội cùng mẹ sinh ra lại có tương phản lớn đến vậy.

"Cặp mắt chó của ngươi đang nhìn đi đâu đó? !" Sở Hoàn Chiêu vốn vô cùng bất mãn với Tổ An, bây giờ thấy ánh mắt lầm lũi của hắn di chuyển trên người mình lại càng thêm chán ghét.

Điểm thịnh nộ của Sở Hoàn Chiêu: + 10!

Tổ An chú ý thấy cột điểm thịnh nộ trên bàn phím biến thành số 10, lập tức mừng rỡ muốn nhảy cẫng lên. Tiểu nha đầu này thật nóng nảy, không nhân cơ hội này kiếm chút điểm thịnh nộ thì thật có lỗi với bản thân.

Ánh mắt hắn khẽ đảo rồi nói: "Ta có một vấn đề nghĩ mãi không ra, tỷ tỷ ngươi tên là Sơ Nhan, cái tên này dễ nghe cỡ nào, vì sao tên ngươi lại là Hoàn Chiêu khó nghe gần chết?"

Điểm thịnh nộ của Sở Hoàn Chiêu: + 666!

Tổ An giật mình, điểm thịnh nộ nhiều thế này thì quá khoa trương rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK