"Vừa rồi ngươi nhìn cái gì?" Trong ánh mắt Sở Sơ Nhan loé lên một tia nguy hiểm.
Tổ An khoát khoát tay: "Ta chả thấy cái gì cả."
Cái thế giới này cũng có tiểu thuyết ngôn tình sao? Quả nhiên vẫn sến sẩm như vậy, thực sự không ngờ được dạng nữ nhân băng lãnh như nàng mà cũng vụng trộm xem loại sách này.
Thấy trên mặt đối phương lộ vẻ không tin, Tổ An lo lắng bị giết người diệt khẩu bèn vội vàng đổi đề tài: "Nương tử, nàng có biết trên đời này có thứ gọi là địa phương không biết không? Cách chúng ta gần nhất có chỗ nào như vậy không?"
Sở Sơ Nhan kinh dị nhìn hắn: "Ngươi nghe được cái tên địa phương không biết từ đâu?"
Ngoài xe ngựa, trong mắt Tuyết Nhi cũng hiện lên tinh quang nhưng rất nhanh đã bị nàng cúi đầu che giấu.
Tổ An vô thức đáp: "Ta nghe người ta nói."
"Không có khả năng!" Sở Sơ Nhan cau mày nói: "Người bình thường căn bản không có cơ hội biết đến cái từ này."
Thấy vẻ mặt mờ mịt của hắn, Sở Sơ Nhan lạnh nhạt nói: "Mặc kệ ngươi làm sao biết được, về sau đừng hỏi những chuyện liên quan đến thứ này, nếu không sẽ gặp họa sát thân."
Tổ An âm thầm tặc lưỡi, đậu xanh rau má, xem ra cái thứ gọi là địa phương không biết này chẳng tốt lành gì.
Có điều hắn lập tức nhớ tới, cái bàn phím này không phải đang chơi ta đó chứ? Chỉ hỏi thăm một chút cũng có thể gặp họa sát thân, ta biết đi nơi nào tìm cái bí điển gì đó để mở khóa bàn phím đây!
Thôi, coi như không có bàn tay vàng cũng được, thân là người xuyên việt thì sống ở đâu mà chẳng phất, huống chi vừa mới bắt đầu đã được đưa tặng một thê tử xinh đẹp như thế, còn cầu gì hơn.
Về phần thê tử này có vẻ xa cách lãnh đạm thì hắn không thèm để ý, những kiến thức hắn từng học được trên mạng từ những tấm gương bất khuất như Hạng Thiếu Long, Vi Tiểu Bảo, Tống Thanh Thư…thì đến băng sơn mỹ nhân cũng có thể tan thành nước hết.
Vừa nghĩ đến việc tối nay có thể chung giường chung gối cùng với nữ tử xinh đẹp tựa thiên tiên này, hắn đã cảm thấy tim mình đập rộn ràng.
Chớ có kích động, lau nước miếng đi, chú ý tố chất!
Sợ nàng hoài nghi, Tổ An không tiếp tục truy hỏi nữa, đối phương hiển nhiên cũng không có hào hứng trò chuyện cùng với hắn, hắn bèn quay đầu ngắm cảnh sắc ven đường qua cửa sổ xe.
Không bao lâu sau đã thấy xa xa là tường thành, lấy quy mô của tường thành thời cổ đại ra so sánh thì nơi này cũng được cho là một tòa đại thành.
Khi đi ngang qua cổng thành, Tổ An chú ý thấy trên đó có viết mấy chữ thật to "Minh Nguyệt Thành", lòng nghĩ thầm phải tìm một cơ hội mua một tấm bản đồ để xem xem thành này rốt cuộc nằm ở đâu trên đại lục. Chủ nhân trước đây của thân thể này quá vô dụng, ngay cả những thường thức cơ bản về địa lý cũng không biết.
Trên đường đi, Tổ An không ngừng quan sát phong cách bài trí và diện mạo trong thành, tuy rằng kém hơn những đô thị hiện đại ở kiếp trước nhưng cũng được xưng tụng là khu buôn bán phồn hoa, cư dân đông đúc. Có điều thứ Tổ An lấy làm kỳ lạ nhất chính là cỗ xe ngựa này hoàn toàn không có chút xóc nảy nào, cảm giác còn êm ái trơn tru hơn cả khi ngồi trong mấy chiếc xe sang đỉnh cấp ở kiếp trước.
Hắn chú ý thấy trong thùng xe có một ít đường vân màu xanh lam khẽ phát sáng trông như bo mạch điện tử. Tổ An âm thầm kinh hãi: Đây chính là trận pháp trong truyền thuyết đó ư? Vậy mà lại dùng cho xe ngựa, quả nhiên là xa xỉ.
Thời gian thấm thoát trôi, chẳng mấy chốc xe ngựa đã đi tới trước cửa một tòa đại trạch viện, hai bên cửa có hai bức tượng điêu khắc bằng đá không rõ là con vật gì, vừa giống sư tử vừa giống hổ, tượng đá phát ra khí thế oai phong vô cùng.
Xe ngựa dừng lại, nữ tử áo trắng duyên dáng bước xuống xe ngựa, trực tiếp đi vào đại môn, Tổ An len lén nhìn một vòng, thấy trên cửa có treo bảng hiệu ghi hai chữ "Sở Phủ", không khỏi âm thầm chửi thề một tiếng, đời này mình sống quá thảm rồi, vậy mà lại ở nhà vợ? Chẳng phải chính là ở rể sao? Chẳng trách vừa rồi bị đám người kia chỉ chỉ trỏ trỏ.
Hắn vừa định bước vào phủ lại bị Tuyết Nhi giơ tay ngăn lại: "Cửa chính không phải là nơi ngươi có thể bước vào! Đi cửa hông dành cho ngươi ấy."
Tổ An sững sờ: "Vì sao ta không thể đi vào bằng cửa chính?"
Tuyết Nhi bĩu môi nói: "Cửa chính chỉ dành cho người Sở gia đi, một kẻ ở rể như ngươi thì có tư cách ở đâu ra, không sợ bước vào sẽ mang xui xẻo đến cho Sở gia sao?"
Tổ An yên tĩnh nhìn nàng: "Miệng ngươi độc như vậy, bạn trai ngươi nhất định là bị nhiễm trùng đường tiểu có đúng không?"
Tuyết Nhi tuy nghe không hiểu ý tứ trong câu nói vừa rồi nhưng cũng đoán được đó chẳng phải lời tốt đẹp gì, không khỏi giận dữ tóm lấy cổ áo hắn định đánh một quyền.