Mục lục
Lục Địa Kiện Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy ánh mắt tinh khiết của nàng, trong lòng Tổ An mềm nhũn: "Được rồi, nhưng đợi lát nữa xảy ra nguy hiểm đừng trách ta chạy trước đấy. Đúng rồi, trên tay cô không có bôi thuốc độc chứ?"

"Yên tâm đi, không có độc." Nghe hắn đáp ứng, đôi mắt của Kỷ Tiểu Hi liền cười như là vành trăng khuyết vậy.

Hai người lần theo tiếng đánh nhau chạy tới, tại một chỗ khác trong sơn cốc phát hiện ra một đội xe đang bị một đám người áo đen vây công, hộ vệ đội xe đang cực lực chống đỡ đám người áo đen vây công, chỉ là đám người áo đen kia có nhân số nhiều hơn, hơn nữa còn có thực lực không tầm thường, chiêu chiêu lại tàn nhẫn không gì sánh được, hộ vệ đội xe đã có rất nhiều người ngã vào trong vũng máu.

Giải quyết mấy người còn lại cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Tổ An nhận thấy rằng các hộ vệ đều mặc đồ trắng, trên vạt áo còn thêu tơ vàng, từng người đều anh tuấn ngay thẳng.

"Thật quá xa xỉ, y phục của hộ vệ vậy mà xa hoa như vậy." Tổ An vô thức nhìn y phục có chút thô kệch của chính mình, trong lòng có chút tức giận bất bình, so sánh với nhau, mấy người này mới giống như là cô gia bên trong Công Tước Phủ, ta mẹ nó mới giống hộ vệ!

"Nhưng ăn mặc đẹp mắt thì có ích lợi gì, đều chỉ là mã ngoài, thực chất vô dụng." Tổ An nhìn thấy bọn họ đang dần dần lùi lại, lúc này trong lòng mới thăng bằng một chút.

"Là người Hắc Phong Trại!" Kỷ Tiểu Hi hạ giọng hoảng sợ nói, nàng mặc dù thiện lương hồn nhiên, nhưng cũng không ngốc, không có vừa đến đã lỗ mãng lao ra, mà là lôi kéo Tổ An núp ở đằng sau bụi cỏ phía xa quan sát.

Bây giờ thấy đại cục trước mắt đã định, lao ra cũng chỉ là tìm cái chết vô nghĩa mà thôi, nhưng nhìn người ở đó bị tàn sát, trong nội tâm nàng cũng cực kỳ mâu thuẫn.

"Hắc Phong Trại? Một cái tên tầm thường như thế, cái sơn trại này nhất định không có nhân vật nào có thể lên mặt bàn." Tổ An không nhịn được phàn nàn.

"Cũng không phải như thế!" Kỷ Tiểu Hi lắc đầu, lộ ra thần sắc nghiêm nghị: "Hắc Phong Trại là một nhóm sơn tặc do đạo tặc Trần Huyền một tay tạo dựng lên, những người này thủ đoạn độc ác, tu vi lại có chút không tầm thường, những năm gần đây một mực cướp giết thương đội tới lui ở ngoài thành, có không biết bao nhiêu người đã chết ở trong tay bọn hắn."

Tổ An không nhịn được hỏi: "Vậy tại sao không phái binh tiêu diệt bọn hắn? Trong thành có nhiều cao thủ như vậy, chẳng lẽ cứ để cho bọn hắn làm xằng làm bậy như vậy?"

Từ tình báo tìm hiểu được trước đó mà nói, vũ lực cao cấp của cái thế giới này phần lớn bị quan phương hợp nhất, cho nên cho dù là vũ lực của một toà thành cũng không phải là những sơn tặc này có thể chống lại.

Kỷ Tiểu Hi giải thích: "Những năm này Sở công tước còn có Tạ thành chủ không biết đã phái bao nhiêu binh mã đi tiêu diệt bọn hắn, nhưung những người này tới lui như gió, mỗi lần đều có thể thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, binh mã trong thành vừa đến, nếu như nhân mã ít, ngược lại sẽ bị bọn hắn ăn hết, nếu như nhân mã nhiều, bọn hắn liền tránh vào trong núi biến mất không thấy gì nữa, đợi binh mã trong thành rút đi, mới xuất hiện một lần nữa, cho nên một mực là họa lớn trong lòng Minh Nguyệt Thành."

Tổ An không khỏi phàn nàn về sự vô năng của Sở gia, vào thời điểm ở Sở gia trước đó, những người kia từng người đều vô cùng ta đây, không ngờ được một gã sơn tặc cũng đều không giải quyết được.

Bỗng nhiên hắn ý thức được điều gì, hỏi: "Người Hắc Phong Trại mỗi lần đều có thể thành công tránh né đại đội nhân mã diệt phỉ sao?"

Sau khi đạt được xác nhận, không nhịn được cảm thán nói: "Kiểu này ở trong thành khẳng định có nội ứng, nội ứng ngoại hợp cùng với bọn hắn."

Kỷ Tiểu Hi gật gật đầu: "Tổ đại ca ngươi thật thông minh, cha ta cũng nói như vậy."

Trong đầu Tổ An hiện ra trung niên nhân nhếch nhác say rượu vừa tham tài lại vừa thích xem tập tranh 18+ kia, thực sự rất khó tưởng tượng ra bộ dáng nghiêm túc phân tích sự tình của y.

"Phu nhân, chúng ta sẽ ngăn chặn bọn hắn, phu nhân mau đi!" Giữa sân có hộ vệ áo trắng vừa đối địch vừa quay đầu về phía xe ngựa sau lưng nói.

Tổ An đã sớm quan sát chiếc xe ngựa ở trung ương kia, vừa nhìn thấy chiếc xe ngựa này, liền cảm thấy bề thế và xa hoa.

"Rolls-Royce?" Cho dù ngoại hình cả hai không có một chút giống nhau, trong đầu Tổ An vẫn toát ra một từ ngữ.

Mặc kệ ở thế giới nào, tính thẩm mỹ về cơ bản là giống nhau, bất kỳ bộ phận nào của cỗ xe này đều được vẽ như một tác phẩm nghệ thuật, và từng đường nét đều được cô đọng bằng tâm huyết của đại sư, chỉ là bốn con tuấn mã kéo xe phía trước, vô luận là hình thể hay là da lông màu sắc, đều không có gì khác nhau, thần tuấn dị thường.

Bánh xe, thân xe, thậm chí trên móng ngựa đều mơ hồ có ánh sáng màu lam lưu chuyển, hiển nhiên là điêu khắc trận pháp cực kỳ tinh tế, làm cho xe ngựa đi qua bất luận mặt đường gì cũng đều như giẫm trên đất bằng, không tạo ra mảy may xóc nảy.

Tổ An đã từng ngồi xe ngựa Sở gia, so với chiếc trước mắt này, mặc kệ là phương diện nào cũng đều kém xa.

Đúng lúc này, có một giọng nữ dễ nghe êm tai truyền ra từ trong xe ngựa: "Đi? Ta có thể đi đến chỗ nào?"

Giọng nói mang theo một tia lười biếng mềm mại, khiến người ta nghe xong, trong xương đều bị hoà tan ba phần.

Chỉ là trong giọng nói của nàng lúc này lại dường như tràn ngập mê mang.

"Trên đời lại có giọng nói dễ nghe như vậy?" Kỷ Tiểu Hi ở nơi xa nghe được liền ngẩn ngơ, không nhịn được tự lẩm bẩm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK