Chờ một chút, hắn bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, nhìn một chút Thành Thủ Bình ở bên cạnh, tên chó chết này biết rõ ta không thể hoàn thành nhiệm vụ còn dẫn ta tới nơi này, chỉ sợ là vì muốn gặp vị Kỷ cô nương kia.
Nghĩ tới đây hắn liền đen mặt nói: "Ngươi về Sở Phủ trước đi, ta muốn đi dạo một mình một lát."
Có liên quan đến hạnh phúc cả đời của mình, cho dù lại nhiệm vụ lại khó hơn cũng phải thử một chút, dù sao chính mình còn có Dao Găm Có Độc và độc bình tê liệt, cẩn thận một chút nói không chừng sẽ thật sự có cơ hội hoàn thành.
Đương nhiên hết thảy những chuyện này đều phải giấu diếm người Sở gia, dù sao mình ở trong lòng người Sở gia vẫn là một phế vật, hơn nữa Sở gia cất giấu nhân vật muốn đòi mạng hắn, nếu như biết rõ hắn bây giờ tu luyện có thành tựu, lần sau sát chiêu sẽ đến càng mãnh liệt hơn.
Nhớ kỹ một chữ: cẩn thận, cẩn thận mới là vương đạo!
Thành Thủ Bình sững sờ: "Cô gia ngươi sẽ không phải muốn đi làm nhiệm vụ kia đó chứ."
Tổ An nghĩ thầm biểu hiện của chính mình có rõ ràng đến như vậy sao, hắn còn chưa kịp giải thích, Thành Thủ Bình đã vội vàng nói: "Cô gia, ngươi có biết vì sao bọn chúng được gọi là Cương Liệt Sài không?"
"Bời vì tính khí của bọn chúng rất táo bạo?" Tổ An hỏi dò.
Thành Thủ Bình đáp: "Bởi vì bọn chúng am hiểu móc hậu môn nhất, mỗi lần đều tập kích từ chỗ hậu môn của con mồi, những chiếc răng cong và sắc nhọn của chúng một khi đã cắn vào hậu môn liền sẽ không thả, sau đó ra sức kéo ra bên ngoài, ruột nội tạng gì đó sẽ bị lôi hết ra ngoài."
"Ngươi nói thì cứ nói, tại sao lại phải chạy ra đằng sau ta khoa tay." Tổ An không khỏi phiền muộn, ôm cái mông hận không thể trực tiếp đá văng y.
Thành Thủ Bình cười hắc hắc nói: "Tiểu nhân đây không phải là lo lắng cho cô gia sao, cũng bởi vì đối mặt với loại chó rừng này sẽ rất dễ dàng bị nứt hậu môn, cho nên mọi người gọi chúng là Cương Liệt Sài, lại thêm bọn chúng đặc biệt mang thù, lại thích kết bè kết đội, cho nên rất nhiều cường giả đều không muốn chọc, nhìn thấy bọn chúng đều đi vòng qua."
Tổ An nghe thế cảm thấy hậu môn ớn lạnh, vội vàng hừ một tiếng: "Ngươi trông cô gia giống như những người kia hay sao?"
Thành Thủ Bình dò xét hắn một phen, nghĩ đến lời đồn liên quan tới hắn, lúc này mới yên tâm lại: "Xác thực không giống."
Tổ An dường như có thể đọc được trong ánh mắt y sự trào phúng đối với thực lực của hắn, nhưng lúc này cũng không có công phu tính toán với y: "Ngươi đi về trước đi, nhớ rõ không cho phép nói cho người trong phủ ta tới nơi này."
Không có nhìn thấy Kỷ cô nương, Thành Thủ Bình cũng không có hứng thú ở lại nơi này, còn không bằng trở về xem thử Tuyết Nhi tỷ đã trở lại hay chưa, nghe vậy vỗ bộ ngực nói: "Yên tâm đi cô gia, ngươi quên tên của ta rồi sao, tuyệt đối thủ khẩu như bình!"
Tổ An có chút nghi ngờ liếc nhìn y, vì sao luôn cảm thấy tên gia hỏa này là một cạm bẫy.
Sau khi đuổi y đi, Tổ An tìm một mảnh vải che ở trên mặt, chen vào bên trong đám người, bây giờ khí lực của hắn biến lớn, rất dễ dàng liền chen vào, nhìn trung niên nhân nằm trên ghế kia hỏi: "Ngươi thật sự bệnh gì cũng đều có thể trị sao?"
Chuyện này nhất định phải xác định rõ ràng, bằng không vạn nhất hắn trải qua trăm cay nghìn đắng hoàn thành nhiệm vụ, kết quả đối phương không thể trị, như vậy chẳng phải sẽ lỗ lớn?
"Trừ bệnh nghèo, thì đều có thể trị!" Kỷ thần y vẫn như cũ lung lay ghế dựa, căn bản không có mở mắt.
"Vậy vạn nhất ta hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng ngươi lại không trị được bệnh của ta thì sao?" Tổ An vẫn không yên lòng.
Kỷ thần y rốt cục mở to mắt, dò xét hắn trên dưới một phen, sau cùng ánh mắt rơi xuống giữa hai chân hắn: "Chẳng phải chỉ là một chút sự tình trong đũng quần thôi sao, cứ làm như là bệnh nan y gì vậy."
Trong lòng Tổ An vui vẻ, đối phương chỉ liếc mắt một cái liền tìm thấy chỗ mấu chốt, xem ra là có hi vọng.
Có điều hắn lập tức cảm giác được người chung quanh ném ánh mắt quỷ dị đến, hiển nhiên là nghe được chỗ đó của hắn có vấn đề, không phải lòng sinh đồng tình thì cũng là lòng sinh coi thường.
"Chậc chậc chậc còn trẻ như vậy mà lại không được, hiện tại người trẻ tuổi thật sự là một đời không bằng một đời."
"Các ngươi phải nhớ kỹ bài học này, thiếu niên không biết tinh quý giá, đến khi già chỉ có thể nhìn mỹ nữ mà rơi lệ."
"Sẽ không phải là bệnh hoa liễu chứ, ở gần như vậy có thể bị truyền nhiễm hay không?"
...
Cũng không biết người nào nói một câu, ở xung quanh hắn mấy mét, nhất thời không có bất kỳ ai.
Có một câu chuyện cười rất hay, nếu như lúc một nữ nhân đang tắm bị người đột nhiên xông tới chụp ảnh, vậy thì nên che chỗ nào nhất, đáp án đương nhiên là mặt.
Tổ An nghĩ thầm may mắn lão tử đã che mặt lại, nếu không thì thật sự là mất mặt ném về tận nhà, vị Kỷ thần y này không biết cái gì gọi là chuyện riêng tư của bệnh nhân hay sao, đã vậy còn hét toáng lên.
"Vậy thì tốt, ta nhận nhiệm vụ này, phải đi đến nơi nào tìm tung tích của Cương Liệt Sài?" Dù sao thì người ta cũng không thể nhìn thấy mặt hắn, nên việc hỏi thông tin nhiệm vụ sẽ hữu ích hơn.
"Ngươi?" Kỷ thần y dò xét hắn trên dưới một phen, lắc đầu nói: "Thực lực của ngươi quá thấp, cẩn thận đi sẽ bị bạo cúc."
"Ngươi không cần lo lắng về chuyện đó, ta đã nhận nhiệm vụ, tự nhiên có niềm tin chắc chắn." Tổ An đáp, hắn dự định đi xem một chút trước, nếu thực sự không thể hoàn thành nhiệm vụ thì quay trở về, về nhà chép lại một bản 《 thiếu phụ áo trắng X 》 thử lại một lần.