Chủ cũ của thân thể này cũng tên là Tổ An, thuở nhỏ là cô nhi, được thúc phụ nuôi lớn, là một thiếu niên nổi tiếng vô dụng trong thành, có thể nói là văn không thành võ cũng chẳng phải, cả ngày chỉ biết mơ tưởng xa vời, ăn nói khoác lác, nghe nói thúc phụ của hắn cũng bị hắn làm cho tức chết.
Thế nhưng điều làm mọi người kinh ngạc đến rớt tròng mắt chính là loại phế vật như vậy cũng được công chúa của Minh Nguyệt Thành, tức là Đại tiểu thư của Công Tước Phủ ưu ái, tuyển vào Sở Phủ làm con rể.
Loại phế vật này làm sao xứng với Sở tiểu thư cao quý, huống chi nàng còn là một mỹ nhân tuyệt sắc như thế? Tất cả mọi người đều có cảm giác bản thân mình tốt hơn hắn rất nhiều.
Mà vị nữ tử áo trắng mỹ lệ trước mắt này chính là Đại tiểu thư Sở gia - Sở Sơ Nhan.
Đối với chất vấn của nàng, Tổ An phản ứng rất nhanh, lập tức cười lấy lòng rồi vươn tay ra ôm eo nàng: "Còn không phải vì ta sợ nàng thương tâm khổ sở hay sao, nên mới cố ý đùa một chút để hòa hoãn bầu không khí."
Nếu mình đã trở thành tên quỷ xui xẻo này thì thê tử của y tự nhiên cũng là thê tử của mình —— đương nhiên nếu như đối phương là khủng long mẹ thì hắn tuyệt đối có chết cũng sẽ không thừa nhận mối hôn sự này.
Sở Sơ Nhan làm như vô ý xoay người né tránh, đúng lúc tránh khỏi bàn tay của hắn: "Thương tâm khổ sở, vì ngươi ư?"
Trong giọng nói thanh thoát của nàng ẩn chứa sự lạnh lùng.
Tổ An cũng không thèm để ý, còn tưởng rằng do ở trước mặt mọi người nên nàng không tiện thân mật với mình, bèn vội vàng đuổi theo, muốn nhân cơ hội này gia tăng độ thiện cảm với nàng.
Ai ngờ một bóng người xinh đẹp đột nhiên xen vào đứng ngăn giữa hai người, Tổ An định thần nhìn lại, phát hiện ra đó là một thiếu nữ thân mặc y phục xanh biếc, để tóc mái ngang, trên đầu nàng thắt mấy cái bím tóc tinh xảo, dáng người cực kỳ thon thả, thứ hấp dẫn ánh mắt người ta nhất chính là thân hình yêu kiều như rắn nước của nàng.
Tổ An vừa định mở miệng tán thưởng hay cho một thiếu nữ đáng yêu, nào ngờ lời nói phát ra từ miệng nàng lại chẳng khiến người ta vui vẻ: "Quên mất thân phận của mình rồi sao, thứ không có quy củ, cút ra đằng sau đi."
Tổ An sững sờ, lờ mờ nhớ lại thiếu nữ trước mắt này hình như là thị nữ thiếp thân Tuyết Nhi của Sở tiểu thư, bèn nghĩ bụng, một nha hoàn như ngươi mà cũng dám nói chuyện với chủ nhân như vậy?
Lúc này chung quanh lại truyền đến tiếng xì xào bàn tán:
"Đây chính là Sở gia Đại tiểu thư, quả nhiên là đẹp đến không hợp lẽ thường."
"Ngay cả nha hoàn cũng xinh đẹp như thế!"
"Gia hỏa bị sét đánh này quả thật đúng là cái tên cô gia uất ức của Sở gia sao, không biết hắn có tài đức gì!"
"Toàn bộ Thập Lý Bát Hương có người nào không biết hắn là kẻ ăn bám ở Sở gia chứ, ngươi nhìn bộ dạng khúm núm của hắn ở trước mặt nha hoàn xem."
...
Cô gia uất ức?
Sắc mặt Tổ An trở nên cổ quái, trong thế giới này mình sống thật thảm, có điều hiện tại hắn cũng không thèm để ý mấy chuyện này, ăn bám thì thế nào? Ăn được cơm chùa cũng là bản sự, các ngươi muốn ăn còn không có cửa ăn đâu!
Sở Sơ Nhan rất nhanh đã leo lên một chiếc xe ngựa, Tổ An muốn theo sau nhưng lại bị nha hoàn Tuyết Nhi ngồi ở phía trước xe trừng mắt một cái, ngăn lại ở bên ngoài. Đám người hầu dường như cũng đã nhìn quen, trực tiếp điều khiển xe ngựa chạy đi, hoàn toàn không thèm nhìn đến sự tồn tại của hắn.
Tổ An có hơi khó chịu, dù nói thế nào thì lão công của ngươi cũng vừa bị sét đánh, bây giờ thân thể còn đang cực kỳ suy yếu, chẳng lẽ ngươi lại để hắn cứ thế mà đi bộ về?
Bất chấp tất cả, Tổ An chạy theo leo lên xe ngựa, đặt mông ngồi xuống đùi Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi giật mình, vội vàng né tránh sang bên cạnh, lộ ra một khoảng trống, Tổ An liền trực tiếp chui vào trong khoang xe.
Trong xe ngựa tản ra một mùi thơm ngát thanh nhã mê người, Sở Sơ Nhan lúc này đang đọc sách, hiển nhiên cũng không ngờ Tổ An lại tiến vào, trước kia hắn đều rất thành thật ngồi ở bên ngoài xe, trong lúc nhất thời nàng không khỏi ngẩn người.
Tổ An vừa định lên tiếng bỗng chú ý tới tựa đề quyển sách trong tay nàng —— 《 Yêu Chiều Tiểu Kiều Thê: Bá Đạo Kiếm Tiên Theo Đuổi Vợ Yêu Chín Mươi Chín Ngày 》.
Tuyết Nhi nổi giận đùng đùng tiến vào định bắt hắn: "Ta nói cái loại người như ngươi..."
Sở Sơ Nhan cấp tốc cất sách vào trong tay áo, trên gương mặt trắng tinh không tì vết xẹt qua một tia ửng đỏ: "Bỏ đi Tuyết Nhi, cứ để hắn ở đây đi."
Tuyết Nhi trừng mắt nhìn Tổ An, hầm hừ một tiếng rồi ngồi lại ở phía trước xe ngựa.