Tổ An xoa xoa đầu y, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng, không ngờ được nhập học còn phải đo tư chất, chính mình ăn nhiều Tẩy Tủy Đan như vậy, theo lý thuyết hiện tại tư chất đã đến đỉnh cấp, đợi lát nữa đo ra chẳng phải là sẽ làm cho một đám người kinh hãi?
Một tên phế vật bỗng nhiên chuyển biến lớn như vậy, khẳng định sẽ làm cho người ta hoài nghi, cũng không biết cái thế giới này có cơ cấu nghiên cứu sẽ cắt miếng hắn nghiên cứu hay không?
Hắn vốn nghĩ muốn lấy một giọt máu của Thành Thủ Bình để thay thế, nhưng trước mắt bao người, mấy vị nhân viên công tác học viện đồng thời nhìn chằm chằm như vậy, chỉ sợ sẽ rất khó làm giả.
Thôi thôi, nếu như đi không thành lộ tuyến Cẩu Thánh, một đường bá khí vô song giống như Bắc Huyền Thiên Tôn cũng không tệ.
Lúc này, giọng nói của nhân viên công tác lại vang lên:
"Mã Chúc!"
"Có!" Một vị thiếu niên hơi mập hấp tấp chạy tới.
Nhân viên công tác đâm rách ngón tay của y, nhỏ máu lên, sau đó quả cầu pha lê tản mát ra một cỗ ánh sáng trắng nhu hòa, nếu như nói ánh sáng Vi Tác khảo nghiệm trước đó giống như đom đóm, thì ánh sáng lúc này giống như một chiếc đèn chân không sáng ngời.
"Lại là cấp Ất thượng đẳng."
Người chung quanh ào ào kinh hô, ngay cả nhân viên công tác học viện cũng xì xào bàn tán, phải biết rằng phóng nhãn ra cả nước, thiên tài tư chất cấp Giáp cũng không nhiều, cấp Ất thượng đẳng ở một châu một quận, tuyệt đối có thể được xưng là thiên kiêu.
Mã Chúc hiển nhiên cũng biết điều này có ý vị gì, sau khi cung cung kính kính hành lễ đối với mấy vị nhân viên công tác học viện, bước xuống với thần sắc tốt đẹp, bộ dáng kia hiển nhiên giống một con gà trống lớn kiêu ngạo, hưởng thụ ánh mắt cực kỳ hâm mộ của người chung quanh.
Chỉ có Hồng Tinh Ứng âm thầm cười lạnh, chỉ là một cái cấp Ất thượng đẳng liền đắc ý như vậy, thật sự mất mặt.
Gã đã đợi ngày này quá lâu, những năm gần đây gã tự hào mình có thiên phú xuất chúng nhất trong đám bạn cùng lứa, chớ đứng nói là bên trong thế hệ trẻ tuổi gia thần Sở gia, cho dù là so với Đại tiểu thư, gã cũng không cảm thấy mình kém hơn Đại tiểu thư.
Lý do khiến Đại tiểu thư lộ ra ưu tú hơn, đó là bởi vì tài nguyên nàng có thể sử dụng xa xa không phải loại con trai của quản gia như gã có thể so sánh, tích luỹ trong năm rộng tháng dài, mới khiến cho chênh lệch giữa song phương càng kéo càng lớn.
Những năm này gã một mực tận tâm tận lực làm việc vì Sở gia, hoàn mỹ hoàn thành mỗi một hạng nhiệm vụ mà lão gia và phu nhân bố trí, cho dù vừa khổ vừa mệt mỏi, từ xa nhìn một chút Đại tiểu thư mỹ lệ làm rung động lòng người cũng cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
Nguyên bản bởi vì gia thế chênh lệch, gã có chút tự ti, biết mình không xứng với Đại tiểu thư, liền như thế yên lặng thủ hộ nàng, chúc phúc nàng tìm được một vị lang quân môn đăng hộ đối như ý, cũng coi như hoàn thành một cọc tâm nguyện.
Ai biết về sau Sở gia quyết định kén rể, chuyện này khiến hắn gã rỡ như điên, bởi vì thế gia công tử môn đăng hộ đối sẽ không thể ở rể, tới tham gia cũng sẽ chỉ là một số con cháu tiểu gia tộc và một số bình dân, chuyện này khiến gã cảm thấy cơ hội của mình tới.
Năng lực của gã còn chưa đủ để san bằng chênh lệch thân phận đối với những thế gia đại tộc kia, nhưng đối mặt với mấy người này, gã liền cảm thấy hoàn toàn không có áp lực.
Có một ngày thậm chí còn có tin tức ngầm truyền ra, Sở phu nhân có ý tuyển gã làm rể, tất cả mọi người bên người đều chúc mừng gã, gã mặt ngoài bất động thanh sắc, nhưng trong đáy lòng đã sớm vui vẻ nở hoa, khó trách có khi đại tiểu thư sẽ mỉm cười ra hiệu đối với gã, hoá ra đã sớm chung tình với gã.
Nghĩ đến vị Đại tiểu thư cao quý xinh đẹp kia sắp trở thành thê tử của chính mình, mỗi ngày đều có thể ôm thân thể thơm ngào ngạt của nàng ngủ, gã không biết có bao nhiêu nửa đêm nằm mơ đều sẽ cười tỉnh.
Nhưng sau cùng truyền đến sấm sét giữa trời quang, Đại tiểu thư vậy mà chọn một kẻ bất lực nổi danh trong thành làm hôn phu, chuyện này khiến gã thân trên đám mây ngã vào bùn đất trong chớp mắt, gã cũng biến thành đối tượng mà tất cả mọi người ở chung quanh trào phúng.
Sau khi thất hồn lạc phách, đi theo mà tới là lửa giận tràn đầy, con mẹ nó, nếu như là một người trẻ tuổi cực kỳ ưu tú thì cũng thôi, gã tài nghệ không bằng người cũng thua cam tâm, nhưng dạng kẻ bất lực như Tổ An, có chỗ nào hơn chính mình?
Cũng bởi vì dáng dấp của hắn đẹp trai sao?
Không có khả năng, Đại tiểu thư tuyệt đối không phải nữ nhân hạn hẹp như thế!
Gã nghĩ tới nghĩ lui, giải thích duy nhất cũng là bởi vì thân phận của gã hèn mọn, cho nên Đại tiểu thư cho tới bây giờ đều coi gã là cấp dưới, không có suy nghĩ về hướng tình yêu nam nữ.
Cho nên gã cầu phụ thân vận dụng quan hệ, để gã tiến vào học viện Minh Nguyệt, như vậy thì gã mới có cơ hội làm quan, có cơ hội thành lập gia tộc của mình, như thế liền có thể bình đẳng đứng ở trước mặt Đại tiểu thư, để cho nàng ý thức được chính mình là một nam nhân.
Coi như Đại tiểu thư thành thân thì lại như thế nào, nam nhân kia cũng chỉ là phế vật, gã có lòng tin có thể cướp về!
Đáng tiếc duy nhất chính là nữ thần trong suy nghĩ của mình không còn là thân thể hoàn mỹ, nhưng chỉ cần có thể đạt được nàng, như vậy hết thảy đều không phải là vấn đề, huống chi trong phủ không phải còn có Nhị tiểu thư sao, tính khí của Nhị tiểu thư mặc dù không tốt lắm, nhưng tuổi còn nhỏ, dung mạo đã trổ mã đến cực kỳ rung động lòng người, lại qua mấy năm, chắc chắn sẽ lại là một vị mỹ nhân tuyệt sắc sánh ngang với Đại tiểu thư!
Ta ngược lại là có thời gian, có thể đợi nàng chậm rãi lớn lên!