Ngọc Yên La nhìn một chút thi thể sơn tặc Hắc Phong Trại bị hắn lục tung ở trên mặt đất kia, khóe môi nhếch lên một đường vòng cung xinh đẹp: "Nhưng trên người ta bây giờ không mang nhiều tiền như vậy, nếu như không biết tên thật của ngươi, sau này làm sao ta có thể đưa tiền cho ngươi."
Tổ An có chút vò đầu bứt tai, hiển nhiên cũng rất xoắn xuýt, nhưng cuối cùng vẫn quyết định khuất phục ở dưới tiền tài, kéo tay nàng đi sang một bên: "Phu nhân đi theo ta!"
Ánh mắt của Ngọc Yên La rơi vào trên cánh tay nắm tay chính mình, trong mắt lóe lên một tia hàn quang, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Hộ vệ Ngọc gia ở một bên từng người trợn cả mắt lên, phu nhân nhà bọn hắn xưa nay ghét nhất có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào cùng với nam tử, vậy mà lại để mặc cho hắn nắm tay mà không ngăn lại?
Có lòng muốn quát lớn, nhưng nghĩ đến tình cảnh vừa rồi hắn tra tấn đám người Hắc Phong Trại, hiện tại trong lòng đều còn sợ hãi, nào còn dám mở miệng.
Tổ An kéo Ngọc Yên La đến một chỗ hẻo lánh nơi xa, mới nói: "Phải nói trước, ta không phải là vì vạn lượng hoàng kim kia mới nói..."
Hắn còn chưa nói xong, liền bị cắt ngang, ánh mắt của Ngọc Yên La rơi vào trên tay hắn: "Ngươi có thể buông ra tay ta ra trước không?"
"Cầm thật thoải mái, trong lúc nhất thời quên mất!" Tổ An ngượng ngùng cười cười, vội vàng nói sang chuyện khác: "Vừa rồi nói tới đâu rồi? À, ta là người luôn luôn làm việc tốt không lưu danh, nhưng thấy phu nhân cũng là người tâm địa thiện lương, lại thịnh tình khẩn thiết muốn nhờ như thế, nếu như không nói cho phu nhân tên của ân nhân cứu mạng, chỉ sợ sẽ làm cho phu nhân ăn ngủ không yên. Ta là người luôn luôn mềm lòng, không nguyện ý để phu nhân khó xử như thế. Nói cho phu nhân biết cũng được, nhưng phu nhân phải đáp ứng ta, không thể nói tên thật của ta cho bất luận người nào, bao gồm cả những thuộc hạ kia của phu nhân."
Nghe hắn nói, trong mắt Ngọc Yên lóe lên La tinh quang: "Ngươi hoài nghi bọn họ?"
"Cũng không tính là hoài nghi, chỉ là đề phòng một chút mà thôi!" Tổ An đáp: "Ta nghe Tiểu Hi nói, Ngọc gia là đại gia tộc nổi tiếng thiên hạ, vì sao lực lượng hộ vệ bên người phu nhân lại mỏng yếu như vậy?"
Không phải là Tổ An đánh giá thấp nhân tính, mà chính là dạng tuyệt thế vưu vật như Ngọc Yên La, bất kỳ nam nhân nào cũng đều sẽ động tâm, chỉ là một hộ vệ tứ phẩm mang theo một đám tam phẩm, có thể bảo vệ được an nguy của nàng mới là lạ.
Ngọc Yên La đáp: "Có một số hộ vệ đã được tạm thời chuyển đến nơi khác."
Tổ An lộ ra biểu lộ quả là thế: "Ý tứ cũng là vừa vặn vào thời điểm lực lượng hộ vệ bên người phu nhân yếu kém nhất, người Hắc Phong Trại thành công phục kích các ngươi? Mặc dù không thể loại từ có lẽ là trùng hợp, nhưng xác suất không khỏi quá thấp."
Cho dù ở bên trong những hộ vệ này không có nội gián, hắn cũng không muốn mạo hiểm, dù sao thì người nhiều miệng tạp, thêm một người biết thì nhiều thêm một phần mạo hiểm.
Ngọc Yên La mỉm cười: "Ngươi rất thông minh, hẳn không phải là người bình thường."
Tổ An không khỏi ngạo nghễ: "Đương nhiên, không thấy được vừa rồi ta duỗi tay chỉ một cái liền diệt những người kia sao?"
"Tiên chi đỉnh, ngạo thế gian, có Tổ An ta liền có trời, thiên hạ Kiện Tiên ba trăm vạn, gặp ta cũng đều phải phục tùng, ta là Kiện Đế tự nhiên trấn áp hết thảy địch trên thế gian, người nào dám xưng vô địch, người nào dám nói bất bại?"
Ngọc Yên La: "..."
Kiện Tiên, Kiện Đế? Người này mặc dù có chút thần bí khó lường, nhưng thực lực tuyệt đối không đạt tới cảnh giới kia, có điều hắn tự tin như thế, ngược lại là rất có khí chất cao thủ.
"Ngươi tên là Tổ An sao?" Ngọc Yên La hé miệng cười một tiếng: "Nhà ngươi ở đâu, sau khi trở về ta sẽ phái người đưa hoàng kim đến phủ."
Tổ An nhất thời có chút nhức cả trứng, thân phận người ở rể Sở gia, thứ nhất là có chút mất mặt, thứ hai hắn cũng không muốn bị người Sở gia biết nội tình chân thực của hắn: "Không bằng phu nhân hãy nói cho ta biết địa chỉ của phu nhân, ta rảnh sẽ tự mình đến cửa lấy."
"Cũng được." Thấy hắn không muốn nói, Ngọc Yên La cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, suy nghĩ một chút rồi lấy ra một khối ngọc bội từ trong ngực: "Cho ngươi cái này."
Tổ An đi tới nhìn một chút, chỉ thấy toàn thân ngọc bội trắng như tuyết, phía trên điêu khắc hoa văn tinh mỹ, có điều hắn cũng không nhận ra là động vật gì, cảm nhận được trên ngọc bội lưu lại sự ấm áp và mùi thơm thân thể, vô thức hỏi: "Đây là tín vật đính ước sao?"
Ngọc Yên La cũng không để ý, khẽ mỉm cười nói: "Thực lực của ngươi mặc dù không tệ, nhưng muốn làm nam nhân của ta chỉ sợ còn cần cố gắng mấy năm nữa, ngọc bội kia là một kiện tín vật, tránh cho đến thời điểm ngươi tới tìm ta bị người phía dưới cản lại."
Tổ An bỏ ngọc bội vào trong ngực: "Vậy phu nhân phải đợi cho thật tốt, mấy năm sau ta lại đến làm nam nhân của phu nhân."
Ngọc Yên La không nhịn được bật cười, không biết vì sao, thiếu niên trước mắt này ngay thẳng như thế, nàng ngược lại không có chút tức giận nào.
Hai người trở lại phụ cận xe ngựa, thấy Kỷ Tiểu Hi đang ngồi xổm ở bên cạnh đám hộ vệ băng bó vết thương cho bọn họ, Tổ An giật mình: "Bọn họ sao có thể động?"
Kỷ Tiểu Hi chớp mắt mấy cái: "Ta giải trừ cấm chế trên người bọn họ, mặt khác bọn họ đều bị thương rất nặng, cần phải xử lý kịp thời."
"Đa tạ Kỷ cô nương." Mấy vị hộ vệ kia liên tục không ngừng nói cảm tạ với nàng, từng người chân tâm thực ý, đồng thời âm thầm đậu đen rau muống, một thiếu nữ như tiểu tiên nữ này làm sao lại lăn lộn cùng một chỗ với tên tiểu tử như Ma Vương kia, chớ có bị hắn làm hư.