Đồng thời có chút hoài nghi tên gia hỏa Kỷ Đăng Đồ kia có phải hay không có khuynh hướng thích ngược đãi, vậy mà có ý nghĩ xấu đối với dạng nữ nhân này?
Đúng lúc này, âm thanh của Mễ lão đầu vang lên: "Ngày mai nếu ngươi lại trốn học, ta sẽ đánh gãy chân ngươi."
Sau khi nói xong lão cũng khom người rời đi.
Tổ An giật mình, ngữ khí của lão ta, không giống như nói láo.
Sau khi đợi những người khác rời đi, Thành Thủ Bình nhất thời kêu lên: "Lão đúng là không biết trời cao đất dày, một nông dân chuyên trồng hoa cũng dám hô to gọi nhỏ đối với cô gia ngài như vậy, cô gia yên tâm, ta sẽ đi bẩm báo cho phu nhân, để phu nhân giáo huấn kẻ này một phen."
Nói xong cũng muốn chạy ra bên ngoài, lại bị Tổ An bắt lại kéo cổ áo trở về: "Xem ra ngươi mật báo cho phu nhân đã là xe nhẹ đường quen."
Thành Thủ Bình bịch một cái quỳ xuống, ôm chặt bắp đùi của hắn: "Cô gia oan uổng rồi, là bởi vì vàoo thời điểm tan học ta ở cửa trường học không có thấy cô gia, lo lắng ngài gặp phải nguy hiểm gì, cho nên lập tức thông báo cho phu nhân đến cứu giúp, tiểu nhân kính ngưỡng đối với ngài như nước sông cuồn cuộn liên miên bất tuyệt, trung tâm đối với ngươi càng là Nhật Nguyệt có thể bày tỏ, thiên địa chứng giám."
Tổ An nhất thời hỏi: "Nói như vậy ta còn phải cảm tạ ngươi?"
Thành Thủ Bình lập tức trơ mặt ra nói: "Tiểu nhân làm sao xứng đáng, chỉ cần cô gia đừng có giận hỏng thân thể thì ta đã thỏa mãn."
"Theo lý thuyết bằng vào công phu vuốt mông ngựa của tiểu tử ngươi, cũng không đến mức sống kém như vậy, ngươi có phải là có chuyện gì đắc tội phu nhân hay không?" Tổ An nhớ tới lúc Sở phu nhân gần đi vừa rồi còn phạt y chép gia pháp cùng với mình, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
"Không có, tiểu nhân làm sao dám đắc tội phu nhân?" Thành Thủ Bình đầu lắc như trống: "Trước kia vào thời điểm phu nhân và lão gia nói muốn nạp thiếp cho lão gia, ta còn cố ý đi bốn phía tìm hiểu một phen, tìm một số cô nương phù hợp để phu nhân xem qua đấy."
Tổ An nhất thời giật mình, Sở phu nhân người ta cũng chỉ là tùy tiện nói một chút, kết quả ngươi còn thật sự đi tìm một đống nhân tuyển tiểu thiếp, không có dùng trượng đánh chết tên gia hỏa này đã là đầy đủ khai ân.
"Cô gia, chúng ta hãy nhanh đi đến tĩnh thất chép gia pháp, nếu như không hoàn thành lại sẽ bị phu nhân trách phạt." Thành Thủ Bình lộ ra vẻ mặt đau khổ nói.
"Việc gì phải vội? Chỉ là gia pháp mà thôi, cũng không mất bao nhiêu thời gian." Tổ An nghĩ rằng hồi còn học tiểu học hắn đã chép không ít nội quy của lớp, dù sao cũng chỉ có tầm mười điều mà thôi, lấy tốc độ chép của hắn quả thực chỉ là chuyện nhỏ.
Nếu có máy tính đánh chữ mà nói, đừng nói là một trăm lần, coi như là một ngàn lần cũng không mất bao nhiêu thời gian...ừm, giống như một lần và một ngàn lần cũng không có gì khác nhau, đều sắp quên máy tính còn có thể cóp dán.
Cũng không biết bàn phím của ta về sau sẽ có loại hình chức năng như ctrl+ c và ctrl+ v hay không?
Cho dù có chút xem thường đối với chép gia pháp, nhưng không ngăn nổi Thành Thủ Bình không ngừng cầu khẩn, hắn vẫn miễn cưỡng đi theo, Sở phu nhân phạt hắn, hắn ở mặt ngoài là vẫn phải làm.
Đi theo Thành Thủ Bình đi vào tĩnh thất, tĩnh thất là nơi Sở gia dùng để trừng phạt đệ tử trong tộc, cùng loại với loại phòng tối trong ngục giam kiếp trước kia, đương nhiên hoàn cảnh ở nơi này phải tốt hơn nhiều.
"Danh tự không dễ nghe, có cảm giác giống như phòng tịnh thân vậy." Tổ An không khỏi ác ý đậu đen rau muống.
"Cô gia đừng nói chuyện khác, bắt đầu chép đi, nếu không hôm nay sẽ không có cách nào ngủ." Thành Thủ Bình lộ ra vẻ mặt đưa đám.
"Chẳng phải chỉ là 100 lần gia pháp thôi sao, có gì mà không nổi." Tổ An trợn mắt trừng một cái, tên gia hỏa này thật sự là chưa thấy qua văn bản, kiếp trước những người viết tiểu thuyết kia, số lượng chữ mà mỗi người viết ai không hơn 10 triệu chứ.
"Gia pháp ở đâu?" Tổ An hết nhìn đông tới nhìn tây một vòng, nhìn tới nhìn lui ở trên giá sách.
"Ở nơi đó." Thành Thủ Bình chỉ về phía vách tường, nghĩ thầm nhìn bộ dáng đần độn của cô gia, hẳn còn chưa rõ ràng tính nghiêm trọng của vấn đề.
Tổ An nhìn lại: "Đậu đen rau muống!"
Chỉ thấy trên tường đối diện treo một tấm bia đá lớn, phía trên kéo dài đến nóc nhà, phía dưới mãi cho đến mặt đất, cả tấm bia đá được khắc chữ nhỏ dày đặc, tính toán đại khái, tối thiểu nhất có mấy ngàn chữ.
Mẹ nó, Sở gia đây là làm gì, gia quy cần dùng nhiều chữ như vậy sao? Đây là cố ý dùng để hố con cháu đời sau!
Thành Thủ Bình lộ ra bộ dáng sắp khóc, đưa giấy bút qua: "Cô gia, bắt đầu chép đi."
Tổ An đảo mắt nói: "Tiểu Bình Bình, vừa rồi có phải ngươi nói là trung thành tuyệt đối với ta đúng không."
Thành Thủ Bình lập tức ưỡn ngực: "Đó là đương nhiên, ta trung thành đối với cô gia thiên địa có thể..."
Tổ An trực tiếp cắt ngang y: "Đừng nói cái gì thiên địa, hiện tại vừa vặn có một cơ hội để ngươi bày tỏ lòng trung thành."
Nói xong nhét giấy bút vào trong ngực y, đồng thời vỗ vỗ bả vai của y: "Vất vả cho ngươi."
Thành Thủ Bình: "? ? ?"
Nhìn sang gia quy lít nha lít nhít trên tường kia, Thành Thủ Bình khóc không ra nước mắt: "Cô gia, thật sự không được, nhiều như vậy một mình ta thật sự chép không hết."
"Nam nhân không thể nói không được!" Tổ An khích lệ nói: "Tin tưởng ta, ngươi nhất định làm được."
Thấy y lộ ra bộ dáng không tin, Tổ An cũng biết động viên như vậy là quá viển vông, suy nghĩ một chút nói bổ sung: "Lần này ngươi giúp ta chép, về sau ta sẽ giúp ngươi chế tạo cơ hội ở cùng một chỗ với Tuyết Nhi."