Tổ An gật đầu nói: "Đương nhiên là thật, câu hỏi này tuyệt đối có đáp án tiêu chuẩn, đến thời điểm đó nếu như ngươi cảm thấy không phục, ta có thể nói cho ngươi câu trả lời chính xác là cái gì để ngươi tâm phục khẩu phục."
Bảo Cương khẽ cắn môi: "Được, ngươi hỏi đi."
Tổ An nói: " 'Một ngày ăn ba trăm quả vải', câu tiếp theo là gì?"
Ta cũng không tin thể thơ cổ ở trái đất này ngươi sẽ đáp được.
Bảo Cương lại vui mừng khôn xiết: "Ta biết ta biết, câu tiếp theo là 'Không ngại mãi làm người Lĩnh Nam '."
Tổ An sững sờ, trước đó hắn cũng cảm giác được cái thế giới này có văn hóa rất tương tự với thế giới kiếp trước, không ngờ được ngay cả thể thơ cổ này cũng có, vậy sau này chính mình làm sao học những tiền bối xuyên việt kia ngâm thơ để trang bức?
"Đáp sai." Tổ An mặt xạm lại, lại muốn chặt một đao.
Bảo Cương gào lên như heo bị chọc tiết: "Không có khả năng, bài thơ này trước kia ta đã nghe qua:
Bốn mùa xuân dưới núi La Phù
Quất chín mơ tươi thức lạ dư
Một ngày ăn ba trăm quả vải
Không ngại mãi làm người Lĩnh Nam
Câu tiếp theo chính là câu ta vừa mới đáp, ngươi nói xem ta sai chỗ nào!"
Tổ An hừ một tiếng: "Câu tiếp theo rõ ràng là 'Một năm ăn 109,000 quả vải ', câu hỏi của ta là một bài toán số học, ai hỏi thi từ."
Nói xong giơ tay chém xuống.
"Con mẹ nó ngươi cố ý lừa ta!"
Điểm thịnh nộ đến từ Bảo Cương + 1000!
Tổ An lau sạch sẽ vết máu trên thân đao, sau đó thở dài một hơi: "Ngươi rốt cuộc cũng biết."
Ực ~ Mấy vị hộ vệ Ngọc gia kia cùng nhau nuốt nước miếng, nghĩ thầm vừa rồi chúng ta giống như đã từng mắng tên gia hỏa này?
Tổ An lại không có để ý đến bọn hắn, mà là chạy về phía thi thể của đám người Bảo Cương tìm tòi một phen.
Kỷ Tiểu Hi có chút hiếu kỳ đi tới hỏi: "Tổ đại ca, ngươi muốn tìm đồ vật có thể chứng minh thân phận của bọn hắn sao?"
Tổ An lắc đầu: "Không phải, ta đang nhìn xem trên người bọn hắn có đồ vật đáng tiền gì hay không...mẹ nó, vậy mà một đồng tiền cũng đều không có!"
Kỷ Tiểu Hi: "..."
Nhóm người Ngọc gia: "..."
Kỷ Tiểu Hi yếu ớt nói: "Những người này ra ngoài cướp bóc, hẳn là sẽ không mang tiền đi ra."
Tổ An nghĩ cũng phải, nhưng vẫn cảm thấy đáng tiếc, toi công bận rộn nửa ngày, còn làm hại ta hao phí một bình độc bình tê liệt.
Chờ một chút, các ngươi nói đến điểm thịnh nộ?
Điểm thịnh nộ có thể dùng để ăn cơm sao, những người trên cái thế giới này cũng không nhận thứ đồ chơi này.
Bỗng nhiên hắn chú ý tới chúng hộ vệ Ngọc gia run lẩy bẩy, trên mặt lộ ra một nụ cười tự nhận là hiền lành: "Muốn không các ngươi cũng trả lời một chút vấn đề của ta, ta cứu các ngươi vậy thì các ngươi phải báo đáp ta thế nào?"
Nhóm người Ngọc gia sợ đến hồn lìa khỏi phách, vừa rồi người Hắc Phong Trại chết thảm cỡ nào bọn họ thế nhưng là tận mắt nhìn thấy, bây giờ nghe được hai chữ vấn đề này liền tê cả da đầu.
"Đa tạ thiếu hiệp đã viện thủ cứu giúp, thiếp thân nguyện ý đưa ra vạn lượng hoàng kim làm tạ lễ, không biết thiếu hiệp có hài lòng không?" Một thanh âm mềm mại vũ mị vang lên.
Xe ngựa trước đó một mực không có động tĩnh rốt cục cũng chuyển động, một bàn tay mảnh khảnh vén rèm cửa, sau đó một mỹ nhân tuyệt sắc chậm rãi bước ra.
Tổ An vốn dĩ cho rằng năng lực chống cự của chính mình ở trên phương diện sắc đẹp rất cao, dù sao thì ở trên internet, bên trong điện ảnh truyền hình kiếp trước, có dạng mỹ nữ gì chưa thấy qua?
Nhưng cho đến vào giờ phút này hắn mới biết mình sai, sai đến vô cùng không hợp thói thường, cách màn hình máy tính điện thoại di động nhìn thấy mỹ nữ, xa xa không có loại cảm giác trùng kích mãnh liệt như nhìn thấy bên trong hiện thực.
Vị Ngọc phu nhân xuống xe ngựa này có làn da mịn màng mà thiếu nữ cũng khó mà sánh bằng, da thịt bóng loáng tinh tế tỉ mỉ như sữa bò, đôi mắt thâm thúy mỹ lệ giống như ngôi sao trong bầu trời đêm.
Khuôn mặt hoàn mỹ tìm không thấy một chút tì vết, cổ thon dài phối hợp với búi tóc cuộn trên đỉnh đầu, càng lộ ra khí chất cao quý thành thục.
Tầm mắt không tự chủ được rơi xuống, đảo qua khuôn ngực đầy đặn vừa phải, chiếc váy trắng mỏng manh bó quanh eo, khiến vòng eo của nàng trông mảnh mai hơn, sau đó vẽ ra một đường cong hoàn hảo ở eo mông.
Kỷ Tiểu Hi ở bên cạnh nhất thời dâng lên một loại cảm giác tự ti mặc cảm, cho dù người chung quanh cũng khen nàng xinh đẹp, nhưng so sánh với vị phu nhân trước mắt này, loại khí chất thành thục ưu nhã bộc lộ tự nhiên trên người đối phương kia, là mình căn bản không học được.
"Đẹp không?" Chú ý tới ánh mắt hơi có vẻ làm càn của Tổ An, Ngọc phu nhân không có chút ý tứ tức giận nào, ngược lại là lộ ra một nụ cười ấm áp.
"Đẹp." Tổ An gật gật đầu nói: "Ta cứ tưởng ta là người đẹp nhất trên đời, nhưng không ngờ ta lại kém phu nhân một chút."
Phốc ~ Kỷ Tiểu Hi có chút buồn cười, tâm tình vốn có chút uể oải sa sút nhất thời quét sạch sành sanh.
Ngọc Yên La cũng sững sờ, những năm gần đây nàng đã quen với việc nam nhân nhìn nàng với ánh mắt kinh diễm, nhưng cho tới bây giờ cũng không có một người nào lại...tự nhiên như hắn.
"Ngươi ngược lại là rất thú vị!" Ngọc Yên La hé miệng cười một tiếng, nhất thời như băng tuyết tan chảy, trăm hoa đua nở: "Ngươi đến cùng tên là gì, ngươi tự xưng là Thành Thủ Bình, vừa rồi vị tiểu cô nương này lại gọi ngươi là Tổ đại ca, đó hẳn mới là tên thật của ngươi, ngươi đến cùng tên là gì?"
"Ta từ trước đến nay làm việc tốt không lưu danh." Tổ An lắc đầu, trước đó báo ra hắn tên Thành Thủ Bình cũng là dùng để mang tiếng oan, bây giờ hắn ở Sở gia nguy cơ tứ phía, trước khi không có biết rõ ràng, cũng không muốn bị người sớm biết được nội tình.