Kiếp trước, đã có những cuộc phẫu thuật để ghép lại các chi. Chỉ cần được chữa trị kịp thời, hầu hết các chức năng đều có thể phục hồi.
Thần sắc của Mai Hoa Thập Nhị khẽ động, ánh mắt u ám có thêm một chút sức sống: "Nếu ta nói ngươi sẽ thực sự thả ta đi?"
"Ta có thể cân nhắc." Tổ An đáp.
Mai Hoa Thập Nhị hừ lạnh một tiếng, lão giang hồ như gã làm sao có thể dễ dàng mắc lừa như vậy.
Tổ An nhún nhún vai: "Bất quá nếu như không nói, ngươi sẽ hoàn toàn không có khả năng được thả, nếu nói thì còn có cơ hội, ngươi hãy tự quyết định."
"Là ta bang chủ sai sử ta." Mai Hoa Thập Nhị đáp.
"Bang chủ của ngươi tên là gì?" Tổ An truy hỏi.
Mai Hoa Thập Nhị có chút do dự, vô thức nhìn hai bên một chút, xác định không có ai khác mới nói: "Bang chủ tên là Mai Siêu Phong."
Chú ý tới những cử động nhỏ của gã, Tổ An ý thức được trong nội tâm của gã rất sợ vị bang chủ này, chờ một chút, Mai Siêu Phong?
"Bang chủ của các ngươi không phải là một nữ nhân mù chứ?" Tổ An nuốt nước miếng.
"Không phải!" Mai Hoa Thập Nhị không khỏi mờ mịt, hiển nhiên cũng không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy: "Bang chủ của chúng ta là nam nhân thực thụ."
Sau khi xác nhận thêm một vài chi tiết, biết được đó không phải là vị ở trong tương lai kia, Tổ An lục soát trí nhớ của mình, thực sự không có ấn tượng đối với vị bang chủ Mai Hoa Bang này: "Tại sao bang chủ của ngươi muốn giết ta?"
Ánh mắt của Mai Hoa Thập Nhị có chút lấp lóe: "Bang chủ tự có ý nghĩ của riêng mình, kẻ làm thủ hạ như ta làm sao có thể đoán được."
Tổ An cười lạnh: "Ngươi đang đùa ta?"
Nói xong làm bộ ném cây trúc vào trong sơn cốc.
"Chờ một chút, ta nhớ ra rồi!" Mai Hoa Thập Nhị vội vã nói: "Ngày nọ có một người thần bí đến tìm bang chủ, bang chủ dẫn người kia đến mật thất trò chuyện thật lâu, sau đó liền đưa ra mệnh lệnh thủ tiêu ngươi."
"Người thần bí kia là ai?"
"Đã nói là người thần bí, ta làm sao biết được?"
Tổ An không vui nói: "Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
Mai Hoa Thập Nhị vội vàng giải thích: "Ta thật sự không biết, vào thời điểm người kia đến trên dưới toàn thân đều ẩn ở trong áo choàng đen, ngay cả là nam hay nữ cũng đều không thấy rõ lắm, ta làm sao biết được đối phương là ai."
Thấy gã sắp khóc, cũng không giống như đang nói dối, lúc này Tổ An mới đổi một vấn đề khác: "Tình huống của Mai Hoa Bang các ngươi như thế nào?"
Trải qua một phen uy bức lợi dụ, hắn rốt cục cũng hiểu rõ, Mai Hoa Bang này tương đương với đại hắc bang lớn nhất Minh Nguyệt Thành, bang chủ Mai Siêu Phong, thu nhận 13 người con nuôi, dùng Hoa Mai Nhất đến Thập Tam để đặt tên, người giang hồ gọi bọn hắn là Mai Hoa Thập Tam Thái Bảo, mỗi một người đều là nhân vật một mình đảm đương một phía.
Mai Hoa Bang kiểm soát hầu hết các sản nghiệp ngầm ở Minh Nguyệt Thành, bình thường dựa vào thu phí bảo kê, ngoài ra, các sòng bạc là nguồn lợi nhuận lớn nhất của bọn hắn.
Sau khi lần lượt hỏi về thực lực của Thập Tam Thái Bảo, Mai Hoa Thập Nhị rốt cục cũng nói: "Có thể trả bảo bối cho ta chưa?"
Ánh mắt của gã từ đầu đến cuối không có rời khỏi bảo bối trên cây trúc, trong lòng lại nghĩ rằng sau khi chữa lành vết thương, nhất định phải băm đồ chơi của đối phương ra nuôi chó, sau đó lại chặt đối phương ra thành từng khúc, mới có thể tiết mối hận trong lòng.
Tổ An nhìn trong đầu liên tục hiện lên dòng chữ "điểm thịnh nộ đến từ Mai Hoa Thập Nhị + 9+ 9+ 9+ 9...", không khỏi vui vẻ, oán niệm trong lòng tên gia hỏa này cũng thực không ít.
"Được thôi, trả lại cho ngươi." Tổ An một mực treo thứ đồ chơi này, cho dù cách cây trúc, hắn cũng cảm thấy buồn nôn, kéo cây trúc trở về.
Đúng lúc này, một bóng đen lóe lên, chỉ nghe thấy tiếng vỗ cánh, sau đó phía dưới cây trúc không còn vật gì.
Lúc này Tổ An mới nhìn thấy cách đó không xa có một con chim đen to đang đứng trên cành cây, trông hơi giống con quạ nhưng to hơn con quạ rất nhiều, lúc này nó đang ngậm trong miệng một con côn trùng nhỏ, không phải là bảo bối của Mai Hoa Thập Nhị thì lại là cái gì?
Chỉ thấy quạ đen kia đắc ý liếc nhìn hai người một chút, sau đó ngửa đầu lên nuốt “côn trùng” vào trong bụng.
"Không!" Mai Hoa Thập Nhị gào lên một tiếng, con quạ sợ hãi vỗ cánh bay đi.
Tổ An: "..."
Mai Hoa Thập Nhị: "..."
Tổ An ngượng ngùng cười cười, có chút chột dạ nói: "Huynh đệ, chuyện này cũng không trách ta đúng không?"
"Con mẹ ngươi!" Mai Hoa Thập Nhị càng gầm mũi tên máu bắn ra càng nhiều, hai mắt gã tối đen, lại ngất đi.
Điểm thịnh nộ đến từ Mai Hoa Thập Nhị + 999!
Tổ An nghĩ rằng ngay cả tức giận đến mức này, điểm thịnh nộ cũng chỉ là 999, xem ra đây cũng là điểm thịnh nộ cao nhất của mỗi người.
Ngao ô ~
Tiếng gầm rú của dã thú đột nhiên vang lên từ xa, Tổ An trốn sang một bên, nhận ra được ở sơn cốc phía trước, có một vài bóng xám đang di chuyển, hẳn là Cương Liệt Sài bên trong truyền thuyết.
Nghĩ đến mục đích tới lần này, hắn bỗng nhiên có chủ ý.
Khi Mai Hoa Thập Nhị tỉnh lại một lần nữa, phát hiện ra mình không có bị buộc ở trên cây, trong lòng gã không khỏi vui vẻ, hết thảy những chuyện vừa rồi quả nhiên chỉ là mơ? Gã vội vã cúi đầu xem xét!
Điểm thịnh nộ đến từ Mai Hoa Thập Nhị + 233!
Tổ An trái lại là cảm thấy có chút xấu hổ, tên gia hỏa này sẽ không bị tức chết chứ?
"Ngươi cũng đừng có quá kích động, vừa rồi ta đã băng bó cho ngươi một chút, nếu lại làm nứt vết thương, thần tiên cũng đều không cứu nổi ngươi."