Chẳng qua hiện nay Tổ An có lá bài tẩy bàn phím này, cũng đã tự tin lên rất nhiều, không còn kinh hoảng giống như lúc đầu nữa, càng ngày càng có lòng tin đối với tương lai, giấu nguyện cảnh mỹ hảo trong lòng, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, trong lúc hắn ngủ mơ mơ màng màng, bị một tiếng động lớn đánh thức:
"Nhanh lên, lão gia và phu nhân còn đang chờ ngươi ở từ đường đấy!"
"Đừng làm rộn, lại để cho ta ngủ một lát." Tổ An vào giờ phút này còn có chút không kịp phản ứng, hôm qua trằn trọc đến nửa đêm, bây giờ vẫn còn rất buồn ngủ, hắn xoay người lại chuẩn bị ngủ tiếp.
Ai biết được bỗng nhiên bị một chậu nước lạnh dội thẳng xuống, hắn bàng hoàng ngồi bật dậy, buồn ngủ gì cũng đều không còn.
Vừa mở mắt nhìn, liền nhìn thấy mấy gã gia đinh hung thần ác sát đứng ở một bên, còn có một tay võ sĩ trẻ tuổi cầm chậu đồng trong tay, đang cười lạnh liên tục đối với mình.
"Ngươi hắt nước?" Tổ An trừng võ sĩ trẻ tuổi, trong thân thể nổi lên một đoạn ký ức, người trước mắt này gọi là Điêu Dương, là một gã tiểu đội trưởng đội thị vệ trong phủ, trước kia dường như là luôn nhằm vào hắn.
"Là ta giội thì thế nào, còn thật sự cho mình là chủ nhân trong phủ này, cũng không biết tiểu thư coi trọng ngươi ở điểm nào." Điêu Dương cười lạnh nói.
Tổ An lập tức hiểu được, chắc hẳn với mỹ mạo của Sở Sơ Nhan, sẽ không thiếu người cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, gã Điêu Dương này hơn phân nửa cũng là một trong số đó, cho dù thân phận song phương khác biệt đã định trước gã không ăn được, nhưng không có nghĩa là gã có thể chịu được cóc ghẻ khác ăn thiên nga.
Phi phi phi, gã mới là cóc ghẻ, cả nhà gã đều là cóc ghẻ.
Nhận ra được ý giễu cợt bên trong ánh mắt của hắn, trong lòng Điêu Dương không khỏi giận dữ: "Trừng ta làm gì, muốn đánh ta sao, có bản lĩnh thì đến đây?" Vừa nói còn vừa đưa mặt tới.
Tên phế vật cô gia này, khí lực so với nữ nhân cũng đều không bằng, chính mình chấp hắn hai tay một chân cũng đều có thể đập chết hắn, ở trong đoạn thời gian trước cũng không phải là không có đánh hắn. Đối phương có tính cách nhu nhược, coi như bị ức hiếp cũng không dám để lộ ra, đây cũng là nguyên nhân gã dám không kiêng nể gì như thế.
Nhưng lần này gã đã tính sai, nào biết được người trước mắt cũng không phải là người trước kia, chỉ thấy một bóng đen nhanh chóng đập vào sống mũi, sau đó nước mắt và máu mũi không ngừng chảy ra ngoài cùng nhau.
Tổ An thu hồi nắm đấm, lắc đầu nói: "Người ở trên cái thế giới này bị làm sao vậy, làm sao đều thích đưa ra yêu cầu thấp hèn như vậy."
"Thằng khốn, ta muốn giết ngươi!" Đại não của Điêu Dương trải qua một khoảng trống ngắn ngủi, không ngờ được lại bị tên phế vật mình xem thường xưa nay này đánh, trong lúc nhất thời không khỏi nổi giận đùng đùng, rút yêu đao ra liền muốn chặt tới.
Chờ một chút, khí lực của tên gia hỏa này làm sao lại đột nhiên lớn như vậy?
"Điểm thịnh nộ đến từ Điêu Dương + 537!"
Đúng lúc này, một tiếng quát trầm ổn truyền đến: "Có chuyện gì vậy?"
Một vị nam tử vạm vỡ cao như núi đi tới từ ngoài phòng, đám người trong phòng vội vàng hành lễ đối với y: "Đội trưởng!"
Tổ An nhớ ra người này hình như là Nhạc Sơn - đội trưởng đội hộ vệ Sở gia, lúc này Điêu Dương liền vội vàng chạy tới tố khổ: "Đội trưởng, chúng ta có ý tốt gọi hắn đến từ đường, ai ngờ được hắn không chỉ có không nguyện ý đi, còn ỷ vào thân phận chính mình là cô gia quyền đấm cước đá đối với chúng ta, ngươi xem lỗ mũi của ta cũng đều đã bị hắn đánh gãy."
Tổ An lặng lẽ nhìn gã biểu diễn, người này lật mặt thật nhanh, bản sự đảo ngược đúng sai cũng khiến cho người ta bội phục.
Nhạc Sơn nhướng mày, nhìn cái mũi máu tươi chảy ròng ròng của Điêu Dương, lại nhìn Tổ An trên người ướt đẫm cùng với chậu nước trên mặt đất, cũng đại khái hiểu được chuyện gì vừa mới phát sinh.
"Tất cả mọi người đang chờ ở từ đường, các ngươi lại náo loạn ở chỗ này? Đi đến từ đường trước, chuyện khác nói sau." Nhạc Sơn hừ một tiếng, y lười nhác quan tâm đến chuyện lộn xộn xảy ra ở đây.
Y cũng có biết đôi chút về phẩm tính của Điêu Dương, biết gã là đáng đời, đương nhiên y cũng không có hứng thú ra mặt thay cho Tổ An, một cô gia uất ức dạng này, y cũng có chút không nhìn trúng, không đáng để cho y đắc tội đồng liêu.
Tổ An đảo mắt, bỗng nhiên ngã xuống rên rỉ: "Ai ui, bản thân ta bị trọng thương, không có cách nào rời giường."
"Ngươi bị thương?" Nhạc Sơn đi tới xem xét, nhìn thấy vết roi trên người hắn, sắc mặt trong lúc nhất thời cũng có chút thay đổi.
Tổ An nghĩ thầm may mắn mà ta thông minh, đêm qua vẫn mặc cái áo dính đầy máu kia đi ngủ: "Đúng vậy, hôm qua Nhị tiểu thư tới tìm ta, dùng Roi Kêu Rên của nàng quất ta một trận."
Sắc mặt của tất cả mọi người giữa sân đều biến đổi, xem ra không ít người cũng đã từng được lĩnh giáo sự lợi hại của cây roi Nhị tiểu thư.
Chỉ có Điêu Dương không tin: "Nói vớ nói vẩn, ngươi vừa mới đánh ta thế nhưng là cực kì có sức lực, nào giống bộ dáng bị thương?"
Nhạc Sơn mở miệng nói: "Các quý nhân chờ đợi đã lâu, trước tiên tới từ đường rồi lại nói, phải hay không phải, đến thời điểm gặp mặt sẽ rõ, người đâu, khiêng cô gia đến từ đường."
Vừa phân phó thủ hạ đi tìm băng ca, vừa bảo Điêu Dương đi tìm đại phu.
Điêu Dương cũng không nói gì, chỉ băng bó cái mũi đơn giản một chút, liền kiên trì cùng đi đến từ đường.
Đợi Nhạc Sơn quay người, gã tiến đến bên tai Tổ An nói: "Xú tiểu tử chớ đắc ý, rất nhanh ngươi liền sẽ không còn là cô gia Sở gia, đến thời điểm đó ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết."