Mà hộ vệ dẫn đầu của Ngọc gia cũng là tứ phẩm, còn lại đều là tam phẩm, hiển nhiên cấp bậc thấp cũng không thể sống tới hiện tại. Đáng tiếc nhân số của bọn họ ở vào thế yếu, cuối cùng chỉ có một đường bại vong.
"Người nào ở bên kia?" Vị thủ lĩnh áo đen bỗng nhiên quay đầu, hoá ra vừa rồi thanh âm hai người nói chuyện hơi lớn một chút, liền bị gã phát giác.
"Ngươi đi nhanh đi." Kỷ Tiểu Hi giật mình, vội vàng nói đối với Tổ An, lần này nàng tới vốn là dự định cứu người, mà Tổ An là bị nàng lôi kéo qua, nàng cũng không nguyện ý nhìn đối phương bởi vì mình mà mạo hiểm.
Thật đáng tiếc khi thuốc bột mang theo hầu như đều đã dùng trên núi, không biết có đối phó được với đám người này không?
"Vậy còn cô thì sao?" Tổ An có chút ngoài ý muốn, tiểu nha đầu này chẳng lẽ muốn ở lại một mình ngăn chặn địch nhân?
"Yên tâm đi, ta có năng lực tự vệ, hơn nữa cha ta là Kỷ Đăng Đồ, bọn hắn cũng không dám đụng đến ta." Kỷ Tiểu Hi nhanh chóng nói.
Tổ An lắc đầu: "Bọn hắn ngay cả Ngọc gia nổi tiếng thiên hạ cũng dám động, cô chỉ là con gái của thần y thì được tính là cái gì."
Kỷ Tiểu Hi muốn nói lại thôi, nghĩ thầm cha ta thực sự rất lợi hại, nhưng nàng còn chưa nói, Tổ An liền nhanh chóng nói với nàng: "Nấp kỹ, đừng đi ra."
Nói xong liền trực tiếp nhảy ra ngoài: "Này, giữa thanh thiên bạch nhật, các ngươi lại dám hành hung ở giữa đường!"
Cái miệng nhỏ nhắn của Kỷ Tiểu Hi há to, nghĩ thầm hắn điên rồi sao? Đi ra ngoài dạng này cùng với chịu chết khác nhau ở chỗ nào, hơn nữa còn khiêu khích đối phương như thế này.
Quả thật như vậy, những người áo đen kia nhao nhao mắng to: "Tiểu tử hôi hám chui ra từ chỗ nào, cũng dám quản sự tình của Hắc Phong Trại chúng ta!"
Tổ An sững sờ: "Các ngươi là Hắc Phong Trại?"
"Đương nhiên, các hạ là?" Thủ lĩnh áo đen Bảo Cương âm thầm đề phòng nhìn hắn, bỗng nhiên có một người nhảy ra, gã cũng không đoán được nội tình, trước tiên thăm dò rồi lại nói.
Bởi vì đột nhiên thêm một người không rõ lai lịch, nhóm người áo đen và Ngọc gia đều tạm thời dừng tay.
Tổ An chắp tay một cái: "Dễ nói, tại hạ là Thành Thủ Bình, người giang hồ xưng lời hứa ngàn vàng giữ kín như bưng cũng là kẻ hèn này."
Kỷ Tiểu Hi trong bụi cỏ chớp mắt mấy cái, Thành Thủ Bình là ai?
Nhóm người áo đen cũng quay mặt nhìn nhau, dường như cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua có nhân vật này, nhưng trong tình cảnh này, đối phương chỉ có một mình lại có thể mặt không đổi sắc, xem ra cũng cũng không phải là hạng xoàng xĩnh.
Thấy song phương còn trò chuyện, hộ vệ ở phía Ngọc gia nhất thời gấp gáp, vị hộ vệ cầm đầu kia hô lớn: "Vị anh hùng này, chúng ta là Vân Trung Ngọc gia, nếu anh hùng có thể viện thủ, sau sự việc này Ngọc gia tất có hậu báo!"
Bảo Cương biến sắc, nháy mắt với thủ hạ, để bọn hắn lẻn ra phía sau Thành Thủ Bình, dù sao thì sự tình bọn hắn cướp giết đội xe Ngọc gia lần này, cũng không thể tiết lộ mảy may.
"Hậu báo?" Tổ An hỏi: "Dày bao nhiêu?"
Nhóm người Ngọc gia kia sững sờ, người này làm sao lại không ra bài theo lẽ thường, bình thường không phải sẽ nói cái gì hành hiệp trượng nghĩa không màng hồi báo sao? Nhưng đối phương đã đặt câu hỏi, y vẫn lập tức đáp: "Ngọc gia chúng ta mặc dù không dám nói phú khả địch quốc, nhưng kim ngân tài bảo, Thần binh Nguyên Thạch, thậm chí là công danh tước vị, chỉ cần các hạ muốn, Ngọc gia chúng ta đều có thể thỏa mãn."
Tổ An gật gật đầu: "Có vẻ tốt, nhưng ta lại ưa thích sắc đẹp hơn, nghe nói phu nhân nhà các ngươi năm đó là đệ nhất mỹ nhân Kinh Thành, ta muốn nàng có được không?"
Ở phía nhóm người áo đen, Bảo Cương vốn dĩ còn lo lắng tên gia hỏa không rõ nội tình này sẽ nhúng tay tương trợ Ngọc gia, nhưng nghe thấy hắn nói lời này, không khỏi trợn mắt hốc mồm, chỉ kém hô trâu bò, thấy đối phương đi về phía bên này, liền ra hiệu thủ hạ không cần phải đi bọc đánh, làm tốt đề phòng là được.
Vị hộ vệ Ngọc gia kia sầm mặt lại: "Các hạ chớ có nói đùa."
Tổ An giang hai tay: "Ta không có nói đù, chỉ cần phu nhân nhà các ngươi nguyện ý ở cùng ta một đêm, ta sẽ giúp các ngươi giải quyết hết những người Hắc Phong Trại này."
Kỷ Tiểu Hi hơi đỏ mặt, tên gia hỏa này rõ ràng...lại giả vờ ra bộ dáng háo sắc.
Nàng biết nội tình của Tổ An, nhưng người Ngọc gia lại không biết, cả đám hộ vệ nhao nhao căm tức nhìn hắn.
Điểm thịnh nộ đến từ Ngọc Bân + 99!
Điểm thịnh nộ đến từ Ngọc Tuấn + 99!
Điểm thịnh nộ đến từ Ngọc Mãnh + 99!
...
Nhìn một dãy điểm thịnh nộ trong đầu, Tổ An cảm thấy cái hệ thống này cùng với chính mình thật sự là quá xứng đôi, kiếm điểm thịnh nộ quả thực là vô cùng nhẹ nhõm, điều đáng tiếc duy nhất cũng là thời gian đạt được cái bàn phím này quá muộn, nếu như sớm mấy năm, bằng vào công lực ở phía trên diễn đàn của hắn, chỉ sợ điểm thịnh nộ kiếm được liền đầy đủ cho hắn phi thăng.
Nhưng khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn là, vị Ngọc phu nhân kia vậy mà một chút điểm thịnh nộ cũng đều không có cung cấp, chẳng lẽ nàng không có để ý chút nào sao?
Tổ An ngó lơ ánh mắt giết người của những hộ vệ kia, chuyển hướng sang Bảo Cương nói: "Ta xưa nay ngưỡng mộ đại danh Hắc Phong Trại, chỉ hận vô duyên gia nhập, hôm nay vừa vặn là một cơ hội, không biết vị đại ca kia có thu lưu ta hay không, ta cái gì cũng không cần, chỉ cần bắt được Ngọc phu nhân, phân cho ta một chén canh là được."
Điểm thịnh nộ đến từ Ngọc Bân + 99!
Điểm thịnh nộ đến từ Ngọc Tuấn + 99!
Điểm thịnh nộ đến từ Ngọc Mãnh + 99!
...