"Tạm được!" Thành Thủ Bình suy nghĩ một chút rồi đáp: "Nhị lão gia ngày thường phụ trách kinh doanh mỏ sắt vũ khí bên trong gia tộc, Tam lão gia phụ trách kinh doanh muối bên trong gia tộc, được coi là trợ thủ đắc lực của lão gia."
"Sắt, muối?" Tổ An nghe được liền sững sờ, đây là thế giới tu hành cơ mà, sao không kinh doanh Linh Thạch Quáng cái gì đó, mà lại kinh doanh...đồ vật bình dân như thế.
Phảng phất như là đoán được suy nghĩ của hắn, Thành Thủ Bình giải thích: "Cô gia ngươi cũng không nên coi thường hai thứ này, hai thứ này có thể mang đến lợi nhuận kếch xù cho gia tộc, Sở gia chúng ta phú khả địch quốc cũng là dựa vào hai thứ này, phải biết rằng người trên cái thế giới này có thể tu hành dù sao cũng là số ít, phần lớn người đều giống như chúng ta, không có cách nào cảm nhận được sự tồn tại của thiên địa nguyên khí, chỉ có thể trải qua cuộc sống bình thường, mà muối và sắt đều là những thứ cần thiết cho cuộc sống của chúng ta."
Tổ An bĩu môi nói: "Cái gì gọi là chúng ta, đừng có nhập ta và loại người bình thường như ngươi thành một, ta thế nhưng là có thể tu luyện."
Thành Thủ Bình chớp mắt mấy cái nhìn hắn, lộ ra biểu lộ muốn nói lại thôi, nghĩ thầm vị cô gia này quả nhiên giống bọn họ nói, bản sự thổi phồng bản thân cũng không tồi.
Nhưng không có quan hệ, hắn dù sao cũng là cô gia, ta nhất định sẽ giúp hắn tranh thủ được trái tim của tiểu thư. Đều nói dệt hoa trên gấm dễ dàng, đưa than khi có tuyết mới khó, ta trợ giúp hắn vào thời điểm hắn nhỏ yếu nhất, đến thời điểm kia tự nhiên cũng sẽ trở thành tâm phúc của hắn, ta cũng có thể nước lên thì thuyền lên, nói không chừng còn có thể cùng với Tuyết Nhi...hắc hắc hắc ~
"Cười khúc khích gì thế!" Tổ An đập một bàn tay vào phía trên đầu y: "Nhà của vị Kỷ thần y kia ở chỗ nào?"
Thành Thủ Bình xoa xoa hai cái búi tóc trên đầu: "Cô gia về sau có thể đừng đánh đầu ta hay không, cái búi tóc này rất khó chải."
Tổ An nhìn hai cái bánh bao trên đầu y, có chút không nói nên lời: "Được rồi, mau dẫn đường đi."
Hắn cũng hiểu rõ đại khái tình hình của Sở Phủ, ai muốn hại hắn chỉ có thể chậm rãi điều tra, việc cấp bách là phải giải quyết nửa người dưới của chính mình trước - vấn đề hạnh phúc của bản thân.
"Cô gia, ta cảm thấy ngươi không cần phải đi tìm Kỷ thần y." Thành Thủ Bình chạy theo nói.
"Vì sao?" Tổ An có chút không hiểu.
Thành Thủ Bình giải thích: "Bởi vì vị Kỷ thần y này đã lập xuống quy củ, nếu muốn tìm ông ta xem bệnh, phải trả trăm lượng bạc phí đăng ký."
"Trăm lượng bạc? Chỉ để đăng ký? Chỗ của ông ta khảm đá quý sao?"
Trong hai ngày này hắn đã đại khái hiểu được hệ thống tiền tệ của cái thế giới này, 1000 văn tiền tương đương một lượng bạc, một lượng vàng tương đương mười lượng bạc trắng, phía trên nữa là hoàng kim. Ngoài ra còn có một loại đồng tiền mạnh khác, đó chính là Nguyên Thạch, chỉ là Nguyên Thạch ở đâu cũng đều là có tiền mà không mua được, giá cả cụ thể rất khó số liệu hóa.
Tổ An suy nghĩ một chút, ôm chầm bả vai của Thành Thủ Bình: "Tiểu Bình Bình, hiện nay cô gia có chút kẹt, ngươi có thể cho ta mượn một ít tiền không, chờ đến khi có tiền ta sẽ trả ngươi gấp bội."
Thành Thủ Bình lặng lẽ che hầu bao bên eo: "Cô gia, ngài là chủ tử, ta là hạ nhân, ngài là chủ tử cũng đều không có tiền, ta làm hạ nhân lại làm sao có thể có tiền."
Tổ An thu hết tiểu động tác của y vào mắt, nhưng cũng không hề để ý, trên người y cho dù có ít bạc, cũng không có khả năng có đến 100 lạng bạc: "Đúng rồi, ở trong Minh Nguyệt Thành nơi nào có địa phương buôn bán nô lệ?"
"Cô gia ngươi đang nói người môi giới sao, trong thành có địa phương chuyên môn để các quý tộc giao dịch người hầu nha hoàn, giá trị của mỗi người từ mấy lạng đến mấy chục lượng không giống nhau..." Thành Thủ Bình nói một hồi liền sững sờ, không nhịn được quay đầu nhìn Tổ An một chút, khó khăn nuốt nước miếng: "Cô gia, ngươi không phải là muốn bán ta đó chứ?"
Tổ An nghiêm mặt nói: "Làm sao có thể, cô gia ta là người như thế sao?"
Nhưng trong lòng hắn thì đang tính toán, bán tên gia hỏa này cũng không đáng mấy lượng bạc, hơn nữa y là người Công Tước Phủ, cũng chưa chắc đã bán được.
Cho dù nhận được lời cam đoan của hắn, Thành Thủ Bình vẫn cảm thấy phía sau lưng có chút phát lạnh, vội vàng nói: "Cô gia, thực sự còn có một loại biện pháp, ngoại trừ 100 lạng bạc, nếu như có thể giúp Kỷ thần y hoàn thành một cái nhiệm vụ, cũng có thể được ông ta chữa bệnh."
Trong lòng Tổ An buông lỏng, trực tiếp đập một bàn tay vào đầu vai y: "Ngươi không nói sớm, làm hại ta suýt nữa bán ngươi đi."
Thành Thủ Bình: "..."
Nhìn bóng lưng tràn đầy phấn khởi của cô gia, Thành Thủ Bình muốn nói lại thôi, phải biết rằng những nhiệm vụ kia của Kỷ thần y tuyệt đối không phải là người bình thường có thể hoàn thành, nhưng lại lo lắng đến việc mình bị bán đi, y cuối cùng vẫn không có nói cho đối phương biết tình hình thực tế.
Cũng không lâu lắm, hai người liền đi tới phụ cận một tòa nhà, thoạt nhìn phía trước người đông tấp nập, Tổ An nuốt nước miếng: "Làm sao lại có nhiều người như vậy?"
Thành Thủ Bình ngượng ngập cười nói: "Vừa rồi ta chưa có nói cho cô gia sao? Chỗ của Kỷ thần y từ trước đến nay đều là nhiều người như vậy."
Tổ An nghĩ đến những bệnh viện hạng ba trong kiếp trước, đăng ký trước mười ngày nửa tháng cũng đều chưa hẳn đã đến lượt, chớ đừng nói chi là những danh y kia, loại tình huống của vị thần y này cũng đúng là bình thường.