Mục lục
Lục Địa Kiện Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tổ An hơi nghi hoặc một chút, tên gia hỏa này tự tin như vậy, chẳng lẽ là bởi vì ta vào đêm tân hôn bò lên giường em vợ? Nhưng nhìn phản ứng của Sở Sơ Nhan, phía Sở gia hẳn là không quá coi đó là chuyện to tát, huống chi hắn còn đã lấy được sự tha thứ của Nhị tiểu thư.

Mang dạng nghi hoặc này, hắn bị khiêng đến từ đường.

Từ đường rất rộng lớn, ở đầu sảnh có treo một tấm bảng rất lớn với dòng chữ "Truy Mộ Đường", nét chữ trầm ổn và cương quyết, tự nhiên toát lên cảm giác trang nghiêm.

Phía dưới tấm bảng treo hai bức họa to lớn một trái một phải, bên cạnh có một số chữ khắc như câu đối, nhìn sắc phục và bia ký, hẳn là hai vị tổ tiên Sở gia.

Dưới bức họa thì là bàn thờ và bài vị, thờ phụng liệt tổ liệt tông của Sở gia.

Ở hai vị trí trước bàn thờ có một đôi nam nữ trung niên, nam tử mặt như ngọc, trên mặt có mấy sợi râu, có một loại cảm giác nho nhã ôn hòa.

Quý phụ bên cạnh trời sinh lông mày như núi mùa xuân, đôi mắt như nước mùa thu, đỉnh đầu búi tóc bay, phía trước có một cái kẹp tóc màu vàng chim công, lông đuôi xòe ra vừa vặn phối với búi tóc bay, giúp bà trông ung dung và sang trọng hơn.

Tổ An biết bọn họ là gia chủ Sở gia - Sở Trung Thiên và phu nhân Tần Vãn Như, khi tiếp xúc với ánh mắt của Sở phu nhân, trong thân thể không tự chủ được truyền đến một loại cảm giác kính nể, xem ra cỗ thân thể này trước kia sợ hãi bà tới cực điểm, hiện tại cũng đều còn lưu giữ một số bản năng.

Hắn bỗng nhiên nhận thấy ánh mắt của không ít nam nhân trong từ đường đều không tự chủ được liếc nhìn về cùng một phương hướng, lúc này mới thấy được bên người Sở Sơ Nhan có một vị thiếu nữ áo đỏ váy đen ngồi, ấn tượng đầu tiên nàng tạo ra cho người khác là vũ mị, da như mỡ đông, mặt trứng ngỗng, con ngươi vũ mị biết nói chuyện, dường như ẩn chứa một loại ý vị không nói rõ được cũng không tả rõ được, đủ để cho bất luận nam nhân gì nhìn thấy nàng cũng đều sinh ra ý nghĩ kỳ quái.

"Thật là tà ác!" Ánh mắt của Tổ An rơi vào trước bộ ngực của nàng, nghĩ thầm khó trách những người này đều nhìn về phía nàng.

Dường như nhận thấy ánh mắt của hắn, thiếu nữ không hề tức giận, trái lại còn nở nụ cười, nụ cười long lanh vô cùng có lực cảm nhiễm, khiến cho người ta vô thức sinh ra hảo cảm.

Trong trí nhớ, nữ tử này là Bùi Miên Mạn - bạn thân của Sở Sơ Nhan, là tiểu thư của Bùi gia - danh môn Kinh Thành, những ngày gần đây đến Minh Nguyệt Thành du học, đi lại có phần thân cận cùng với Sở Sơ Nhan.

Trong phòng còn có một số người ngồi, trong lúc nhất thời hắn cũng khó có thể quan sát hết, chỉ thấy được có một ít người mặt âm trầm, có một ít người thì là lộ ra biểu lộ cười trên nỗi đau của người khác.

Thấy tầm mắt của không ít người trong phòng đều liếc nhìn về phía trên người Bùi Miên Mạn, trên mặt Sở phu nhân loé lên một tia không vui, liền ho nhẹ một tiếng, Sở Trung Thiên ở bên cạnh như mới tỉnh ở trong mộng, vội vàng mở miệng nói: "Tổ An, ngươi có biết tại sao hôm nay lại ở chỗ này không?"

"Biết, là do đêm tân hôn hôm qua leo lên trên giường em vợ." Tổ An trực tiếp đáp lời.

Phốc! Một tiếng cười khẽ vang lên, Bùi Miên Mạn che miệng, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, rõ ràng là nàng không ngờ được trên đời lại có một kẻ vô liêm sỉ như vậy.

Ánh mắt của những người khác trong sân nhìn về phía Tổ An càng thêm quỷ dị, tên gia hỏa này không chỉ có làm sự tình vô sỉ như vậy, còn khiến cho người nhà họ Bùi chế giễu, quả thật là khốn nạn.

Không đợi Sở Trung Thiên phát biểu, Sở phu nhân đã tức giận đến mức đánh rơi tách trà trên tay xuống đất: "Khốn kiếp! Làm dạng sự tình này, ngươi rất đắc ý sao?"

Bà xưa nay luôn yêu thương hai cô con gái của mình nhất, bây giờ con gái bị ức hiếp, tên súc sinh này lại còn nói ra chẳng hề để ý như vậy.

Điểm thịnh nộ đến từ Tần Vãn Như + 254!

Toàn bộ từ đường an tĩnh lại trong nháy mắt, người trong Sở gia ai không biết tính cách của gia chủ đôn hậu ôn hòa, ngược lại là tính khí của phu nhân rất lợi hại.

Tổ An thong dong đáp: "Ta tự biết làm dạng sự tình không bằng cầm thú này, thật sự là đáng tội chết vạn lần. Cho nên đêm qua vào thời điểm Nhị tiểu thư tới tìm ta, ta vì rửa sạch tội nghiệt trên người, không chống cự chút nào, tùy ý để cho nàng một mực dùng Roi Kêu Rên quất vào trên người ta, thẳng đến chịu tám roi, mới được nàng tha thứ."

Người chung quanh đều thầm mắng vô sỉ, lại còn không chống cự chút nào, ta nhổ vào, Nhị tiểu thư thật sự muốn đánh ngươi, tên phế vật như ngươi muốn chống cự thì có thể tránh được?

Lúc này Sở Trung Thiên và phu nhân mới nhìn về hướng băng ca dưới người Tổ An cùng với vết máu trên người, Nhạc Sơn ở bên cạnh bẩm báo: "Hồi bẩm chủ nhân, cô gia nói hắn bị Roi Kêu Rên gây thương tích, bản thân bị trọng thương không xuống giường được, cho nên thuộc hạ mới khiêng hắn tới."

"Hoàn Chiêu?" Sở phu nhân sững sờ, nghĩ đến tính tình của đứa con gái kia, có chút tức giận nói: "Quả thực là hồ nháo."

Trên mặt Sở Trung Thiên cũng lộ ra một tia cổ quái: "Phu nhân, chúng ta hôm nay vốn là cũng là bởi vì sự tình Hoàn Chiêu mới tổ chức cuộc họp gia tộc này, bây giờ đã Hoàn Chiêu đã tự mình xử phạt hắn, sự kiện này ta thấy không bằng tính toán như vậy?"

Nhớ đến những gì con gái nói với mình hôm qua, ông ta cũng hiểu được sự kiện này tất có nguyên nhân, cũng không thể trách Tổ An, chỉ là phu nhân nổi nóng, lại thêm mấy đồng tộc xúi giục, ông ta không thể không tổ chức cuộc họp gia tộc này làm dáng một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK