"Ha ha ha, Tam đương gia, vậy mà lại thêm một tiểu mỹ nữ, vận khí của chúng ta hôm nay thật đúng là quá tốt." Đám người áo đen kia nhìn thấy Kỷ Tiểu Hi dung mạo xinh đẹp, từng người không nhịn được huýt sáo.
Trước đó mặc dù luôn miệng nói bắt được Ngọc phu nhân mọi người cùng nhau thoải mái, nhưng bọn hắn tự hiểu được, Ngọc phu nhân là dạng nhân vật gì, làm sao đến phiên những tiểu binh như bọn hắn, khẳng định là mấy người đương gia bọn họ dùng.
Nhưng bây giờ lại không giống, có thêm vị thiếu nữ đáng yêu xinh đẹp này, bọn hắn rốt cục cũng có hy vọng.
"Cha ta là Kỷ Đăng Đồ Minh Nguyệt Thành, các ngươi thả hắn, sự tình hôm nay chúng ta sẽ không nói ra!" Kỷ Tiểu Hi biết rõ dựa vào tu vi của nàng cũng chỉ là đi tìm chết, chỉ có thể chuyển ra tên tuổi của cha nàng.
Nhóm người áo đen đầu tiên là sững sờ, sau đó cười to: "Chỉ là một thầy thuốc mà thôi, nói ra hù dọa ai vậy."
"Im miệng!" Bảo Cương lại là nhướng mày, gã nhớ đến trước kia nghe đại ca nhắc tới, bên trong Minh Nguyệt Thành có mấy người không thể gây chuyện, ở bên trong có Kỷ Đăng Đồ.
Do dự một chút gã vẫn là lắc đầu: "Uy danh của Kỷ thần y chúng ta đã nghe qua, nhưng chuyện hôm nay, không thể tiết lộ tí nào, tha thứ cho chúng ta đắc tội. Các huynh đệ, bắt nàng cho ta, người nào bắt được người đó sẽ là người đầu tiên hưởng dụng."
Những người áo đen kia kêu gào, một đám người tranh nhau chen lấn muốn xông tới.
"Nhìn Đạn Chỉ Thần Thông của ta!"
Đúng lúc này, một tiếng quát to vang lên, Bảo Cương nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng xé gió, không chút suy nghĩ liền bổ một đao ra sau, phanh một cái liền chém cho vật thể bay vỡ tan tành.
"Ha ha ha, đây chính là Đạn Chỉ Thần Thông của ngươi?" Bảo Cương chú ý tới tư thế Tổ An bày ra, không khỏi chế giễu, nhưng vừa cười vài tiếng, sắc mặt bỗng nhiên kịch biến: "Ngươi...ngươi..."
Sau đó gã ngã thẳng tắp xuống đất, ngay cả mấy đồng bạn chung quanh gã cũng ào ào ngã xuống đất.
"Tam đương gia, ngươi sao thế?" Nhóm người áo đen còn lại thấy thế liền sững sờ, vội vàng tới đỡ gã, kết quả mới đi qua không bao lâu, liền cũng ào ào ngã xuống đất.
Tổ An buông lỏng một hơi, vừa rồi hắn một mực tìm cơ hội tụ tập những người này cùng một chỗ lại sử dụng độc bình tê liệt, ai biết thật vất vả mới thành công, Kỷ Tiểu Hi đột nhiên đi ra, làm hại hắn suýt nữa sắp thành lại bại.
May mắn trí não của những người này không được tốt lắm, vốn cho rằng sau cùng còn muốn khổ chiến một trận, kết quả đám gia hỏa này Hồ Lô Oa cứu gia gia, từng người từng người chạy tới, ngược lại là bớt đi rất nhiều chuyện.
"Xú tiểu tử, ngươi đã dùng yêu pháp gì đối với chúng ta!" Bảo Cương vừa sợ vừa giận, gã phát hiện ra toàn thân nguyên khí của mình dường như bị phong ấn vậy, không chỉ có như thế, ngay cả thân thể cũng đều không thể khống chế, dường như mất đi tri giác.
Điểm thịnh nộ đến từ Bảo Cương + 333!
"Ta đã nói rồi, đó là tuyệt kỹ Đạn Chỉ Thần Thông của ta, chiêu này vừa ra, trong vòng phương viên mười trượng, không có một ngọn cỏ, biết lợi hại rồi chứ?" Tổ An trong lúc nhất thời cũng không dám đi qua, tránh cho nơi đó còn có dược hiệu lưu lại, nếu mình trúng chiêu thì sẽ phiền phức.
"Biết rồi biết rồi, chúng ta có mắt không tròng!" Bảo Cương vội vàng nói, tên gia hỏa này không phải thực sự là giả heo ăn thịt hổ đó chứ?
"Ngọc phu nhân ở nơi đó, là của ngài, chúng ta không đoạt với ngài."
Hộ vệ Ngọc gia nhao nhao trợn mắt nhìn, nhưng mọi thứ phát sinh trước mắt đều quá ma huyễn, khiến cho bọn hắn trong lúc nhất thời cũng chưa có lấy lại được tinh thần.
"Thật thối~" Tổ An xem chừng dược tính đã bay hơi đến không sai biệt lắm, mới đi đến bên cạnh Bảo Cương dùng đao vỗ vỗ gương mặt của gã: "Hiện tại các ngươi mới hiểu sao? Vừa rồi là ai muốn băm ta nuôi chó, là ai nói muốn khi dễ Kỷ gia muội tử của ta."
Kỷ Tiểu Hi chạy tới đúng lúc, nghe được xưng hô thân mật của hắn, không khỏi hơi đỏ mặt.
Điểm thịnh nộ đến từ Bảo Cương + 147!
Gã những năm này uống chén rượu lớn ăn miếng thịt bự, làm sao có người dám cầm đao đập mặt gã như thế này.
"Vừa rồi chúng ta có mắt như mù, mong rằng các hạ giơ cao đánh khẽ, Hắc Phong Trại chúng ta nhất định sẽ nhớ kỹ phần nhân tình này." Nổi giận thì nổi giận, Bảo Cương vẫn là vội vàng dời Hắc Phong Trại ra ngoài, hi vọng đối phương có thể có chỗ cố kỵ.
Tổ An nhất thời vui vẻ: "Ồ, các ngươi cũng có chỗ dựa lớn sao, được thôi, xem ở chỗ này, ta cho các ngươi một cái cơ hội, nếu có thể trả lời chính xác vấn đề của ta, ta sẽ thả các ngươi."
Hộ vệ cầm đầu Ngọc gia kia nghe vậy kinh hãi: "Không thể thả, bọn hắn đã làm rất nhiều việc ác."
Tổ An lườm y một cái: "Nơi này có phần cho ngươi nói chuyện sao? Vậy sao vừa rồi ngươi không bắt bọn hắn đi."
Khuôn mặt của người kia nhất thời đỏ bừng, nhưng trên người bọn hắn bị hạ cấm chế, vào giờ phút này người ta là dao thớt ta là thịt cá, bọn hắn cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Điểm thịnh nộ đến từ Ngọc Bân + 111!
Lúc này Tổ An mới quay đầu lại, nhìn qua đám người áo đen: "Bắt đầu từ ngươi đi, ngươi biết nhạc cụ gì?"
Người áo đen kia sững sờ: "Ta không biết nhạc cụ."
Loại cường đạo liếm máu đầu đao như bọn hắn, người nào biết nhạc cụ chứ.
"Nhạc cụ cũng không biết, sống ở trên đời này còn có tác dụng gì?" Tổ An trực tiếp dùng một đao kết thúc tính mạng của gã.
Điểm thịnh nộ Đến từ sơn tặc Hắc Phong Trại + 666!
Sau đó hắn đi tới bên cạnh người áo đen thứ hai: "Ngươi biết nhạc cụ gì?"