"Tổ An, hắn không có vào sao?" Kỷ Tiểu Hi lo âu nói.
"Tên gia hỏa kia sao, đã đuổi đi!" Kỷ thần y không khỏi nghi ngờ nhìn con gái: "Con biết hắn?"
"Ừm, gặp được trên đường, hắn còn đã giúp con." Kỷ Tiểu Hi đáp.
Kỷ thần y cau mày nói: "Về sau cách hắn xa một chút, nam nhân trên đời này đều không có ai tốt, trong đầu suy nghĩ ý nghĩ nhơ bẩn gì cha biết rất rõ."
Kỷ Tiểu Hi hơi đỏ mặt: "Hắn và những nam nhân khác không giống nhau."
Kỷ thần y cũng kịp phản ứng: "Hắc hắc, xác thực không giống nhau, cũng được, con đi cùng với hắn cũng không có hại gì."
Nghe giọng điệu của cha mình, Kỷ Tiểu Hi lập tức hiểu được hắn đã được xem bệnh, vội vàng hỏi: "Bệnh của hắn có thể chữa được không?"
"Đương nhiên có thể trị, cũng không nhìn một chút cha con là người nào!" Kỷ thần y sờ sờ chòm râu: "Có điều tật xấu này của hắn có chút khó giải quyết, ta phải dành thời gian cân nhắc một chút."
Nét mặt của Kỷ Tiểu Hi nhất thời tươi cười như hoa: "Cha đã nói như vậy thì nhất định sẽ được, đúng rồi, con tìm được một số Cẩu Bảo Cương Liệt Sài, cha gần đây luyện dược không phải là thiếu thứ này sao?"
Kỷ thần y sững sờ, đợi đến khi phát hiện ra thật là Cẩu Bảo Cương Liệt Sài hàng thật giá thật, sắc mặt của y không khỏi biến đổi: "Con đi đến Sài Lang Cốc? Nếu như xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Vật như vậy nào cần con tự mình đi mạo hiểm!"
Y rõ ràng đồ vật phòng thân chính mình lưu cho nữ nhi có thể khiến cho hung thú chủ động tránh né nàng, nhưng nếu như nàng đi giết bọn chúng, những hung thú kia cũng không quản nhiều như vậy, con gái sẽ rơi vào nguy hiểm rất lớn.
Kỷ Tiểu Hi ngòn ngọt cười: "Yên tâm đi, không phải con đi làm, mà chính là mua được từ chỗ của người khác."
Lúc này Kỷ thần y mới buông lỏng một hơi, có chút hiếu kỳ hỏi: "Người nào có bản lĩnh như thế, vậy mà lấy được nhiều Cẩu Bảo như vậy?"
"Chính là Tổ An Tổ đại ca vừa mới đến đây, hắn không nói với cha sao?" Kỷ Tiểu Hi không hiểu ra sao.
"Tổ An bán cho con?" Kỷ thần y đột nhiên cảm giác được có chút không đúng, vội vàng lấy ngân phiếu trong ngực ra: "Hắn bán cho ngươi bao nhiêu tiền?"
"Mười...mười hai lượng bạc một viên." Kỷ Tiểu Hi có chút ấp a ấp úng nói.
"Tức chết ta, tên tiểu tử thúi này vậy mà bán cho ngươi mắc như vậy!" Kỷ thần y nhìn ngân phiếu trong tay, chúng nó phảng phất như đang chế giễu y vậy, không ngờ được chính mình đánh ngỗng cả ngày vậy mà ngược lại bị ngỗng mổ mắt.
"Thật ra cũng không đắt lắm, thứ này xác thực có tiền cũng mua được." Sắc mặt của Kỷ Tiểu Hi đỏ lên, nghĩ thầm may mắn chính mình nói giá cả thấp một chút, nếu không phụ thân sợ rằng sẽ ghét bỏ Tổ đại ca.
"Ta làm sao lại sinh ra hàng kém chất lượng như con chứ?" Kỷ thần y chắp tay sau lưng trở về phòng, lúc này y có chút chạnh lòng khi nhìn thấy bộ dạng vừa ngốc nghếch vừa ngây thơ của con gái mình.
Kỷ Tiểu Hi lè lưỡi, bỗng nhiên chú ý tới tập tranh đặt ở trên ghế, tò mò đi qua nhặt lên, vừa lật xem một tờ sắc mặt liền ửng đỏ, vội vàng đuổi theo nói: "Cha, cha làm sao luôn xem những thứ lung ta lung tung này, nếu để cho dì nhỏ nhìn thấy, lại sẽ cãi nhau với cha."
Lúc này Kỷ Đăng Đồ mới đụng rớt đồ vật gì đó, vội vàng chạy về đoạt lại: "Hừ, ta và mẹ con đã sớm chia tay, dì nhỏ của con thì càng không quản được ta."
Kỷ Tiểu Hi dậm chân một cái nói: "Cũng là bởi vì cha luôn như vậy, dì nhỏ mới không còn đến đây nữa."
"Hừm, ta ở một mình không biết thoải mái cỡ nào, cần nàng tới chắc." Kỷ Đăng Đồ khoát khoát tay, hiển nhiên là tương đối không kiên nhẫn khi nói về chủ đề này: "Con hãy đi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai phải trở về học viện, đến thời điểm đó con có thể cáo trạng tuỳ thích với dì nhỏ của con."
Nói xong bịch một tiếng đóng cửa lại, trốn vào trong phòng một mình.
Ở một bên khác Tổ An vừa trở lại Sở gia, liền thấy một tin tức hiện lên trong đầu:
Điểm thịnh nộ đến từ Kỷ Đăng Đồ + 345!
Tổ An không khỏi vui vẻ, xem ra đối phương đã phát hiện ra sự tình mình bán Cẩu Bảo cho Kỷ Tiểu Hi, thật xấu hổ khi lừa thiếu nữ tốt bụng thiện lương kia.
Trở lại phòng, hắn rửa mặt và rửa tay bằng một chậu nước, đang muốn tiến hành nghi thức rút thưởng, bỗng nhiên có một lão giả đi tới, quần áo trên người chỉn chu, không có một nếp nhăn, tóc mặc dù có chút hoa râm, nhưng chải ngay ngắn, thể hiện tính tỉ mỉ cẩn thận của ông ta.
Tổ An sững sờ, nhớ mang máng người trước mắt này là Hồng Trung - quản gia Sở gia, rất tận tuỵ với công việc của mình, là người được gia chủ Sở gia vô cùng tín nhiệm.
"Có việc gì thế?" Tổ An hỏi.
Hồng Trung dò xét hắn một chút mới nói: "Dựa theo phân phó trước đó của lão gia, sau khi thương thế của cô gia hồi phục liền sẽ đi đến học viện, sáng mai, Thủ Bình sẽ mang cô gia tới, còn mời cô gia chuẩn bị trước."
Tổ An sững sờ: "Vết thương của ta còn chưa lành mà, ôi, đau quá..."
Nói đùa gì thế, hắn còn có rất nhiều việc phải làm, làm sao có thời giờ đi đọc sách.
Hồng Trung lạnh nhạt nói: "Cô gia không cần giả vờ, hôm nay ra ngoài phủ đi du ngoạn một ngày, chỗ nào giống như bị thương? Lúc này không cần nói nữa, ngày mai sẽ có người chuyên môn hộ tống cô gia đi học viện."
Tổ An đang kỳ quái lão làm sao biết, chợt thấy Thành Thủ Bình né tránh ánh mắt ở một bên, trong lòng nhất thời giận dữ, tên gia hỏa này luôn miệng nói sẽ giữ kín như bưng, kết quả trở về liền bán ta.
Hồng Trung lại bàn giao vài câu, liền quay người rời đi, chỉ để lại Tổ An và Thành Thủ Bình mắt lớn trừng mắt nhỏ.