Mục lục
Lục Địa Kiện Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài trời tối đen, Tổ An mới nhớ ra một chuyện.

Vừa nãy ta định làm gì nhỉ?

Nhìn xuống trang giấy chỉ có mỗi hàng tiêu đề, mí mắt Tổ An khẽ giật. Hắn vo tờ giấy lại thành một cục ném đi rồi quyết định ra ngoài dạo chơi, nhân tiện nhìn xem có thể dò la được tin tức gì hay ho không.

Đời này làm cô gia thật uất ức, Tổ An xưa nay vẫn thích lấy việc giúp người làm niềm vui, đương nhiên muốn thay chủ nhân của thân thể này xả giận, chấn chỉnh đạo làm vợ của Sở Sơ Nhan.

Tuy không quen thuộc đường đi nước bước trong trạch viện này nhưng với tài hùng biện, hắn rất dễ dàng moi được chỗ ở của Sở Sơ Nhan. Còn chưa bước vào cửa Tổ An đã nghe tiếng Tuyết Nhi truyền ra từ trong phòng: "Tiểu thư, ăn hạt dưa không?"

"Không ăn. Ngươi cũng ăn ít lại đi, nghe nói cắn hạt dưa nhiều sẽ bị hỏng răng cửa đấy."

"Tiểu thư đừng hù ta nha…phải rồi, tên gia hoả kia càng ngày càng quá phận, ta cảm thấy trước kia hắn còn thuận mắt hơn, chẳng biết hôm nay hắn bị cái gì nữa."

"Ta cũng cảm thấy hôm nay hắn không giống mọi ngày." Sở Sơ Nhan gật đầu đồng ý.

Tổ An vừa cảm thấy toàn thân căng thẳng thì lại nghe nàng nói một câu: "Có lẽ do bị sét đánh nên đầu óc hắn trở nên ngốc nghếch rồi."

Tổ An: "..."

Tuyết Nhi vẫn còn bực tức không thôi: "Tiểu thư, tên gia hoả này tối hôm qua dám làm ra chuyện như vậy, sao tiểu thư không trách mắng hắn?"

Sở Sơ Nhan từ tốn đáp: "Chuyện tối qua vô cùng kỳ quặc, ngày mai ta sẽ thương nghị với cha mẹ một phen xem nên xử lý như thế nào."

Tổ An nghe vậy trong lòng vui vẻ, không ngờ bà xã trên trời rơi xuống của hắn lại có IQ cao như vậy, xem ra không nên tin mấy tình tiết máu chó trong phim truyền hình.

"Thật là quá có lợi cho hắn." Tuyết Nhi làu bàu: "Sao thiên lôi không đánh chết hắn luôn cho rồi, vậy thì tiểu thư không cần phải trông chừng tên phế vật này nữa."

"Lời như vậy ngươi không được phép nói nữa." Sở Sơ Nhan khiển trách.

Thấy các nàng một mực không nói tới chuyện té xuống ao, Tổ An thầm nghĩ có lẽ chuyện này không có liên quan đến bà xã mình. Không đúng, nữ nhân càng xinh đẹp càng biết gạt người, không thể buông lỏng cảnh giác.

Nghĩ tới việc Tuyết Nhi vẫn không ngừng nói xấu mình, Tổ An không khỏi tức giận. Thúc có thể nhẫn chứ thím không thể nhịn nha! Hắn giơ chân lên đạp mạnh vào cửa phòng.

Sở Sơ Nhan thấy hắn lập tức giật mình hoảng hốt: "Ngươi tới đây làm gì?"

"Trời tối, không có việc gì làm, đương nhiên là phải đi ngủ rồi." Tổ An hung hăng trừng Tuyết Nhi một cái, thầm nghĩ phải tìm cơ hội ép nàng uống loại thuốc làm cho người ta câm miệng, xem nàng còn phách lối như thế nào.

Sắc mặt Sở Sơ Nhan trầm xuống: "Vậy ngươi đến chỗ của ta làm gì?"

"Trượng phu ngủ với thê tử không phải là chuyện đương nhiên sao?" Tổ An ra vẻ thản nhiên đi vào trong phòng.

"A~"

Tiếng hét thảm vang lên, không có gì bất ngờ, Tổ An bị đá văng ra ngoài.

Tuyết Nhi nhìn hắn, cười hả hê: "Tên họ Tổ kia, sao ngươi không soi mặt vào bãi nước tiểu của mình mà nhìn cho kỹ xem bản thân là cái thá gì, còn dám si tâm vọng tưởng đòi thân cận với tiểu thư nhà chúng ta?"

Thế nhưng điều nằm ngoài dự kiến của nàng là đối phương không hề lộ vẻ xấu hổ hay phẫn nộ, mà còn nở nụ cười: "Quả nhiên là thế!"

Dựa vào những chuyện đã xảy ra, Tổ An phán đoán chủ cũ của thân thể này và Sở Sơ Nhan chưa từng tiếp xúc da thịt, lần này nói bậy nói bạ chỉ là vì muốn nghiệm chứng mà thôi.

"Đầu ngươi bị sét đánh hỏng thật rồi?" Tuyết Nhi không thấy hắn phản ứng như mình dự đoán, trong lòng bỗng cảm thấy không thoải mái chút nào.

Tổ An thấy mình phản ứng như vậy không ổn, bèn vội vàng thu hồi nụ cười, làm ra vẻ vô cùng bi phẫn:

"Còn có thiên lý hay không? Trên đời này nào có thê tử nào không ngủ với trượng phu chứ?"

"Im miệng!" Rốt cuộc mặt Sở Sơ Nhan cũng đỏ lên, nàng vung tay áo, cửa phòng lập tức đóng lại, miễn cho hắn gào khóc thảm thiết khiến toàn bộ gia nhân trong trạch viện đều nghe được.

Tổ An tiếp tục chơi xấu: "Nếu nàng không muốn ngủ với ta thì còn thành thân với ta làm gì. Ngày mai ta sẽ vào thành gõ trống khua chiêng, nói cho mọi người biết tình hình thực tế giữa chúng ta, đến lúc đó ta xem là ta mất mặt hay là người Sở gia mất mặt."

"Ngươi dám? !" Sở Sơ Nhan đứng lên, trên người nàng toả ra một cỗ khí thế khó hiểu.

Tổ An hừ một tiếng: "Có gì mà không dám. Dù sao danh tiếng của ta cũng đã nát bét, ta không sợ nó nát thêm chút nữa. Mà làm vậy chẳng phải còn hợp ý nàng hơn sao, vừa vặn giúp đám công tử trong thành biết được nàng vẫn là tiểu thư trong sạch không tì vết…"

Sở Sơ Nhan hít sâu một hơi, dùng gương mặt lạnh lùng nhìn Tổ An: "Có phải ngươi rất muốn ngủ với ta?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK